CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Chú, bọn họ!” Hình Diệu vô cùng uất ức, viền mắt đã đỏ lên.  

“Ông chủ Hình, không sao. Có thể cô Hình nghe được tin đồn nhảm nhí gì, cho nên mới có hiểu lầm với tôi.” Lưu Hoan bày ra dáng vẻ vô cùng rộng lượng, khoát tay một cái nói:   

“Cũng không cần xin lỗi. Chỉ là hi vọng lần sau cô Hình vấp phải chuyện như vậy không nên kích động, không phải là ai cũng dễ nói chuyện như tôi đâu.”  

Advertisement

Hình Diệu thật sự muốn nổ tung, hai cha con họ nói hai ba câu đảo lộn đúng sai, trái lại đã biến thành cô không đúng.  

“Nếu y thuật chủ nhiệm Lưu uyên bác như vậy, thì chỉ bảo cho chúng tôi một chút đi.” Lúc này Đường Tuấn từ bên ngoài phòng bệnh đi vào.  

Trong mắt Lưu Hoan loé ra một tia kinh hoảng, nói:   

“Không phải mày đã trở về sao? Tại sao lại đến rồi?”  

Tuy rằng loại chuyện nhận công lao của người khác không phải lần đầu tiên anh ta làm, nhưng ở trước mặt chính chủ, anh ta vẫn cảm thấy có chút lúng túng.  

Đường Tuấn lắc lắc đầu, nói:   

“Tôi đây không phải tới học tập y thuật của chủ nhiệm Lưu sao?”  

“Hoang đường! Hiện tại lại không có bệnh nhân, sao chủ nhiệm Lưu bày ra y thuật cho cậu xem được. Hơn nữa, nếu như một con mèo con chó tùy tiện đến cũng để bác sĩ Lưu bày ra y thuật, vậy ai đến phụ trách trị bệnh cứu người. Mau mau rời đi cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.” Lưu Văn Đức trách mắng. Trong lòng ông ta bỗng nhiên dâng lên một cảm giác xấu, cho nên muốn đuổi Đường Tuấn khỏi nơi này.  

Đường Tuấn vốn chắp hai tay sau lưng, lúc này vung tay lên, ném một vật đến tay Lưu Hoan, nói:   

“Vậy làm phiền chủ nhiệm Lưu truyền máu cho vị bệnh nhân này đi.”  

“Máu! Máu! Máu!” Lúc này cuối cùng Lưu Hoan đã thấy rõ đồ đang cầm trong tay vậy mà lại là một túi máu, một loại hoảng sợ trào ra từ trong xương trực tiếp bao phủ anh ta lại, không khỏi thất thanh nói.  

Thời điểm kinh hoảng nói lung tung, Lưu Hoan lại ném túi máu đang cầm trong tay ra, giống như một cô gái nhát gan ném ra một con gián vậy.  

Đường Tuấn thuận tay tiếp được túi máu Lưu Hoan vứt ra.  

Sau khi ném được túi máu đi, hoảng sợ trong lòng Lưu Hoan  mới giảm bớt. Ngay cả anh ta cũng không hiểu, tại sao chính mình lại đột nhiên mắc bệnh sợ máu. Đột nhiên anh ta phát hiện bầu không khí trong phòng  có chút kỳ lạ.  

Sắc mặt cha anh ta Lưu Văn Đức tái xanh, lộ vẻ tức giận.  

Mà Hình Diệu lại cười lạnh không ngớt.  

Hình Công Huy trên giường bệnh  trở nên trầm mặc, dường như đang trầm tư.  

Đường Tuấn và Mộ Dung Lan cũng nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc.  

Anh ta bỗng nhiên nhớ ra điều gì, sắc mặt trở nên trắng bệch, quay người nói với Hình Công Huy:   

“Ông chủ Hình, chuyện không phải như ngài nghĩ đâu. Ngài nghe tôi giải thích, bệnh của ngài đúng là do tôi chữa được, không liên quan đến hai người bọn họ.”  

Hình Công Huy khinh thường nhìn Lưu Hoan, câu nói như thế này bây giờ nói ra có khác gì giấu đầu lòi đuôi đâu. Ông khẽ nói:   

“Ha ha. Có phải hay không tôi  tự có phán đoán. Chẳng lẽ chủ nhiệm Lưu nghĩ tôi là người ngu hay sao. Viện trưởng Lưu, bác sĩ Lưu, hai người đi ra ngoài trước đi. Tôi muốn nói chuyện riêng với cháu gái tôi và bọn họ.”  

“Nhưng ông chủ Hình.” Lưu Hoan còn muốn nói tiếp, lại bị cha là Lưu Văn Đức sắc mặt khó coi lôi ra ngoài. Lúc này ông ta hận không thể giết chết đứa con trai này, hại viện trưởng là ông ta mất hết thể diện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi