CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn gật đầu, nói: "Là tôi.”  

“Anh đáng chết!”  

Vương Huy quát lớn một tiếng, anh ta đánh ra một quyền, không khí bị đánh bạo, xuất hiện một dấu vết màu trắng.  

“Sức mạnh Nhất Thiên Long!”  

Từ đằng xa sắc mặt Ngao Vấn Thiên thay đổi, anh ta thất thanh hô lên.  

Thiên Long, là xưng hô của cảnh giới Thần Quân Long tộc.  

Sức mạnh Nhất Thiên Long, đại biểu cho sức mạnh cú đấm này của Vương Huy đã đạt tới trình độ Thần Quân! Mà Ngao Vấn Thiên thân là Long tộc, thiên phú dị bẩm, vì có thể sớm đạt được sức mạnh Nhất Thiên Long đã hao phí tài nguyên khổng lồ, mà Vương Huy cũng không phải Yêu tộc, lại cũng có thể sớm luyện thành sức mạnh Nhất Thiên Long, thật sự làm cho người ta khiếp sợ.  

“Sức mạnh Nhất Thiên Long cũng không phải vô địch!”  

Đường Tuấn cũng nhìn ra một quyền này của Vương Huy rất đáng sợ, chắc chắn có thực lực top mười Vạn Tiên Hội, nhưng trên mặt anh không có chút sợ hãi nào, đồng thời anh cũng đánh ra một quyền nghênh đón.  

Vốn dĩ Hứa Vô Sơn còn muốn ngăn cản, nhưng lại bị Diệp Phạm ngăn cản, Diệp Phạm trầm giọng nói: "Anh ta cần một trận chiến đấu để làm kinh sợ những người khác!”  

Hai loại cấp độ y thuật nghịch thiên tập trung trong một người, nếu tu vi của Đường Tuấn tầm thường, người khác sẽ không coi trọng anh, tương lai cho dù dựa vào thế lực nào đó, cũng không có quyền nói chuyện.  

Nhưng nếu thực lực của Đường Tuấn đủ mạnh, về phương diện tu vi cũng bày ra thiên phú kinh người, có hy vọng nhòm ngó Thần Quân, vậy sẽ đại diện cho một ý nghĩa sẽ khác.  

Ít nhất rất ít người nguyện ý đắc tội với một vị thần bác sĩ, một vị thiên tài có khả năng trở thành thần bác sĩ cũng như vậy.  

Nắm đấm của Đường Tuấn và Vương Huy va chạm với nhau, không có bất kỳ âm thanh nào bùng nổ.  

Đại  m Hi Thanh! Nhìn thấy cảnh này tất cả mọi người đều giật mình, Đường Tuấn so tài sức mạnh với Vương Huy người nắm giữ sức mạnh Nhất Thiên Long, nhưng anh lại không rơi vào thế hạ phong! Ánh mắt Vương Huy đồng thời toát ra vẻ không thể tin được, anh ta có được kỳ ngộ siêu phàm, cho nên mới có thể lấy thân thể không phải Yêu tộc sớm luyện thành sức mạnh Nhất Thiên Long.  

Anh ta vẫn cất giấu lá bài tẩy này, chính là muốn gáy một tiếng mà ai nấy cũng phải kinh ngạc, nhưng anh ta không nghĩ tới lần đầu tiên ra tay đã thất bại.  

“Thần Kiếm Thu đáng chết, anh cũng đáng chết!”  

Đường Tuấn quát.  

Bên ngoài cơ thể anh hiện ra màu vàng cùng màu xanh, hai màu giao hòa, làm cho cả người anh thoạt nhìn nhiều hơn vài phần khí tức thần thánh.  

Sắc mặt Vương Huy kinh hãi, theo sự xuất hiện của hai màu vàng thanh trên cơ thể Đường Tuấn, pháp lực cùng tinh thần lực của anh ta lại biến mất từng chút một! Anh ta muốn thu quyền, nhưng Đường Tuấn đã nắm lấy nắm đấm của anh ta, đồng thời một quyền khác đập vào mặt anh ta.  

Vương Huy lạnh lùng, tay kia của anh ta lại bộc phát ra sức mạnh Nhất Thiên Long.  

Nhưng vô ích, anh ta vừa mới bộc phát, tất cả sức mạnh lại lần nữa biến mất.  

Oành.  

Nắm đấm của Đường Tuấn đập vào mặt Vương Huy.  

Cạch một tiếng, xương sống mũi của Vương Huy bị đập gãy, máu mũi phun ra.  

Vương Huy càng thêm sợ hãi, không chỉ có sức mạnh, mà sự phòng ngự của cơ thể anh ta cũng đang suy yếu dần.  

Bồng bồng bồng.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi