CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn ngay lập tức biết được tin tức này từ trong miệng Mộ Thanh, lúc này anh đã quyết định đình chỉ tu hành, đi tới cổ Ma Hà.  

"Anh Dược, tôi cảm thấy anh vẫn nên không đi thì tốt hơn, với trạng thái hiện giờ của anh mà đi tới đó, chỉ sợ không an toàn."  

Mộ Thanh lo lắng nói.  

Đường Tuấn cười nói: "Cô nói sai rồi, bây giờ tôi mới là người an toàn nhất.  

Nếu tôi chết, bọn họ tìm ai để lấy hai loại y thuật nghịch thiên đây.”  

Mộ Thanh nhìn Đường Tuấn, cô ấy muốn nói nhưng lại thôi.  

Đường Tuấn nói: "Tôi biết cô đang lo lắng cái gì, chỉ là ý kiến của bọn họ không liên quan gì đến tôi.  

Bọn họ ngoại trừ nói một hai câu ra, còn dám làm gì tôi chứ?”  

Lần này anh bị phong cấm tu vi, tương đương với việc trở thành phế nhân, nếu như thật sự xuất hiện ở cổ Ma Hà, chỉ sợ rất nhiều người sẽ lạnh lùng nói thêm.  

Đường Tuấn đi ra ngoài, nói: "Đi thôi.  

Lần này Tinh Thần Chi Tâm xuất thế, chỉ sợ sẽ có Thần Quân chết.”  

Không biết vì sao, anh luôn có cảm giác lần này Tinh Thần Chi Tâm xuất thế có chút kỳ lạ.  

Đường Tuấn không có cách nào thôi thúc pháp lực, chỉ có thể do Mộ Thanh dẫn anh đi.  

Mộ Thanh nâng lên một đài ngọc liên, Đường Tuấn đứng bên cạnh cô ấy, tinh thần hai người phấn chấn, quả thật giống như thần tiên vậy.  

Hiện giờ trong người Đường Tuấn không có tu vi, nên Mộ Thanh không dám thôi thúc đài Ngọc Liên quá nhanh, bọn họ chậm rãi phi hành.  

Trong doanh trại phía dưới, từng ánh hào quang phóng lên cao, rất nhanh đã đi tới bên cạnh hai người.  

"Tôi còn tưởng là ai, thì ra là tên phế vật này."  

Một giọng nói mang theo vẻ mỉa mai mạnh mẽ vang lên, Vương Huy bước đi trong không khí, anh ta cố ý thả chậm tốc độ, sóng vai cùng hai người.  

"Tôi còn tưởng là ai, thì ra là đầu heo."  

Đường Tuấn nhìn Vương Huy, anh cũng trêu chọc lại.  

Sắc mặt Vương Huy hơi cứng đờ, anh ta cắn răng nói: "Anh!”  

Đường Tuấn nói: "Anh cái gì mà anh! Bị tôi đánh thành đầu heo, cũng không biết xấu hổ nói tôi là phế vật!”  

Vương Huy nghe thấy hai chữ "đầu heo", khóe miệng liên tục co giật.  

Từ ngày anh ta bị Đường Tuấn đánh cho sưng mặt, anh ta đã có bóng ma với hai chữ này.  

Anh ta thở ra một hơi, cười lạnh nói: "Anh bây giờ, tôi thổi một hơi cũng có thể giết chết.”  

"Vậy anh ra tay đi, đầu heo."  

Đường Tuấn nói.  

Vương Huy cắn răng đến khanh khách, tên này không thể đổi từ sao.  

Nhưng thật sự là anh ta cũng không dám ra tay, bây giờ Đường Tuấn trong mắt anh ta thật sự là quá yếu, dùng sức không khống chế tốt cũng có thể giết chết đối phương, đến lúc đó lửa giận của hơn mười vị Thần Quân cũng không phải là chuyện mà anh ta có thể dễ dàng thừa nhận, nói không chừng anh ta sẽ bị nhốt vào Thiên Ngục.  

Vương Huy hừ lạnh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi