CHIẾN THẦN THÁNH Y

Người con gái đang ở tuổi thanh xuân kia khẽ nhíu mày, không cam lòng nói: "Cha, Dược Châu là do người trong họ chịu trăm ngàn cay đắng để tinh luyện, dùng để giúp cha áp chế thương thế, quý trọng cỡ nào, sao cha lại có thể đưa cho anh ta được chứ?”  

Hoang Tàn Phong sờ đầu cô gái, ánh mắt mang theo sự cưng chiều, ôn nhu nói: "Tiểu Phi, Dược Châu trong mắt chúng ta có lẽ rất trân quý, nhưng trong mắt người khác lại không phải như vậy.  

Anh Đường đưa thi thể Cửu Hỏa lão tổ về, đối với nhất mạch chúng ta có ơn vô cùng lớn, ngoại trừ Dược Châu, nhất mạch chúng ta cũng không có thứ gì khác có thể báo đáp anh ta.  

Nếu như dựa theo giá trị mà nói, thi thể Cửu Hỏa lão tổ so với một trăm viên Dược Châu còn quý trọng hơn, nhưng anh Đường vẫn đưa thi thể Cửu Hỏa lão tổ trở về, có thể thấy được anh ta không phải là một người tham lam.  

Hơn nữa anh Đường mang đến cho cha cảm giác không giống người thường, cũng không thèm để ý một viên Dược Châu, anh ta đưa Cửu Hỏa lão tổ trở về chỉ là vì hoàn thành hứa hẹn mà thôi.”  

Hoang Dược Phi liếc mắt một cái, nói thầm: "Nếu không quan tâm, vậy vì sao anh ta còn lấy?”  

Người đàn ông trẻ bên cạnh thì thầm: "Anh ta muốn chúng ta cảm thấy an lòng.”  

Hoang Tàn Phong gật đầu, nói: "Vũ nhi nói không sai.  

Anh Đường làm khách ở chỗ chúng ta, chính là khách nhân tôn quý nhất, nếu anh ta có yêu cầu gì, các người hãy tận dụng hết khả năng đồng ý anh ta.”  

Hoang Dược Phi cùng Hoang Vũ đáp lại.  

Khuôn mặt Hoang Vũ hiện ra một tia buồn rầu, nói: "Cha à, chuyện Hoang Vũ Cực thì làm sao bây giờ?  

Ngày mốt là ngày anh ta đã ước định.”  

Vẻ mặt Hoang Dược Phi cũng trở nên bi thương, mím chặt môi không nói lời nào.  

Cô bé xuất thân từ bộ tộc cổ hoang thú, giờ phút này hóa thành thân thể, tuy rằng dung nhan không tính là tuyệt sắc, nhưng cũng có chút thanh tú, giờ phút này làm cho người ta có một loại cảm giác thấy mà thương.  

Hoang Tàn Phong thở dài, nói: "Hoang Vũ Cực là thiên tài Đệ Ngũ Mạch, thực lực không kém cha bao nhiêu, lại có Đệ Tam Mạch ở sau lưng làm chỗ dựa, đệ nhất mạch chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ, dựa theo lời cha nói lúc trước, để cho Tiểu Phi chạy trốn đi, chạy càng xa càng tốt.”  

"Cha à, con không muốn rời xa cha và anh cả."  

Hoang Dược Phi khóc thành tiếng, nước mắt từ hai má chảy xuống.  

Hoang Vũ cũng không đành lòng, nói: "Cha, dù sao em gái vẫn còn nhỏ, thực lực cũng không đủ mạnh.  

Sẽ rất nguy hiểm nếu để cho con bé rời khỏi nhà một mình.”  

Hoang Tàn Phong nói: "Điều con nói làm sao cha không biết chứ, cho dù nguy hiểm, cũng còn tốt hơn là rơi vào trong tay của Hoang Vũ Cực.  

Tính cách Hoang Võ Cực vô cùng tàn nhẫn, và hắn ta cũng có mối quan hệ tốt với Hoang Vô Dục, cho dù chúng ta có thể tạm thời đánh lui Hoang Vũ Cực, vậy Hoang Vô Dục phải làm sao bây giờ?  

Hiện giờ anh ta cách tinh thần lực cấp tám cũng chỉ còn một bước, thực lực còn vượt xa cha, nhất mạch chúng ta ai có thể ngăn cản được anh ta chứ?”  

Hoang Vũ khẽ nhếch miệng, lại không nói ra lời.  

Mặc dù Hoang Vô Dục là thế hệ trẻ của bộ tộc cổ hoang thú, nhưng thực lực mạnh hơn nhiều so với rất nhiều thế hệ trước.  

Chỉ bằng một Hoang Vô Dục, chỉ sợ cũng có thể nghiền ép Đệ Cửu Mạch của bọn họ.  

"Tại sao?  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi