CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn ôn hoà nhìn Hoang Dược Phi nói: "Anh nhận em làm đệ tử." Anh vừa dứt lời, toàn bộ nơi đó chìm vào im lặng. Sau đó Đệ Cửu Mạch bùng lên tiếng hoan hô còn náo nhiệt hơn trước đó trong khi đó ánh mắt của Hoang Vô Tẫn những người khác vô cùng ảm đạm.  

Thân phận bây giờ của Đường Tuấn quá cao quý, nếu như Hoang Dược Phi được anh thu nhận làm đệ tử thì cho dù bọn họ âm thầm muốn làm gì cũng phải cân nhắc một chút.  

Mặc dù các tộc nhân của Đệ Cửu Mạch không biết rõ thân phận của Đường Tuấn là gì, nhưng từ sự tôn trọng và thỏa hiệp của Hoang Vô Tẫn và Hứa Vô Sơn thì bọn họ có thể đoán được một chút.  

Những người như vậy đồng ý thu nhận Hoang Dược Phi làm đệ tử vậy thì chính là thần hộ mệnh cho dòng họ của bọn họ! Hoang Tàn Phong và một số trưởng lão đối mắt nhìn nhau, đồng thời quỳ xuống, cung kính nói: "Chúng tôi về sau sẽ kính trọng anh Đường!"  

Tuy có không tới một trăm người, nhưng âm thanh vang dội khắp Đan Hà Cảnh có những pháp tắc nhàn nhạt vang vọng trên bầu trời.  

Những gì họ nói ra không phải là lời nói suông, mà chứa đựng bản chất giống như lời thề với trời đất. Một khi bọn họ hối hận hoặc không giữ gìn thì sẽ gây ra những tổn hại khôn lường cho việc tu hành của bọn họ.  

Giờ khắc này, Hoang Vô Tẫn và những người khác không biết ngưỡng mộ ai.  

Những người như Hoang Tàn Phong trong tương lai sẽ sinh ra ít nhất mười mấy Thần quân cấp cường giả. Bọn họ là một thế lực không thể coi nhẹ, đến lúc đó, e rằng quyền kiểm soát thế giới lớn này có lẽ sẽ đổi chủ.  

Nhưng nếu không có Đường Tuấn thì sẽ không có tất cả những điều này.  

"Dòng dõi thú hoang cổ đại chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội lớn nhất rồi."  

Trong lòng Hoàng Vô Tẫn thở dài.  

Đám người Hoang Kỳ Nhất, Hoang Thái Tức thậm chí còn không có  dũng khí nói ra. Cho dù đó là thân phận của Đường Nghiêu hay thực tế là toàn bộ Đệ Cửu Mạch hiện đang hỗ trợ anh, không phải là thứ mà bọn họ có thể sỉ nhục.  

"Hoang Kỳ Nhất, cậu dám vu oan cho cậu Đường, hãy vào Hoang Nhai khổ luyện mười năm coi như trừng phạt!"  

Hoang Vô Tẫn đột nhiên hung dữ nói. Hoang Kỳ Nhất, Hoang Nam Sơn và những người khác choáng váng.  

Hoang Nhai là cấm địa của dòng dõi thú hoang vu cổ đại, là nơi rất nguy hiểm, chỉ có một số trưởng lão bế quan ở đó. Dù Hoang Kỳ Nhất sai nhưng hình phạt đó vẫn hơi nặng.  

"Tộc trưởng!"  

Hoang Nam Sơn và một số trưởng lão đồng thời hét lên.  

"Đừng cầu xin cho cậu ta! Dựa vào một chút tu vi mà thức tỉnh tư chất đã coi trời bằng vung. Mười năm vất vả tu luyện ở Hoang Nhai mới rèn giũa tính khí của cậu ta, nếu không sẽ không thức tỉnh, thì tương lai cũng không có thể ổn định. "  

Hoang Vô Tẫn trầm giọng nói.  

Hoang Nam Sơn cũng hiểu rằng hành động của Hoang Vô Tẫn không chỉ ép tiềm năng của Hoang Kỳ Nhất mà còn cứu mạng anh ta.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi