CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy kỹ thuật viên khống chế phi thuyền hơi sửng sốt, tu vi của người bên ngoài đã đạt tới đỉnh phong của Động Hư Cảnh, mà hai người đàn ông trẻ tuổi này cũng chỉ có tu vi động hư cảnh hậu kỳ, đây không phải là đi chịu chết sao?  

Mấy người đem ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía cô gái trẻ tuổi kia, cô gái cười nói: "Để cho bọn họ đi đi.”  

Phi thuyền mở ra một cánh cửa, hai người đan ông trẻ tuổi bay ra từ trong đó.  

“Dám quấy rầy cô chủ, tôi đến giết anh!”  

Chàng thanh niên tương đối cao lớn đeo một đôi gang tay màu bạc trên tay, mặt lộ ra vẻ dữ tợn.  

"Quyền vương, anh đừng cướp với tôi, tên nhóc này là của tôi, cô chủ cũng là của tôi."  

Một người đàn ông trẻ tuổi tương đối thấp bé khác đang cầm trong tay một con dao găm màu đen, vẻ mặt lộ ra sát ý lạnh lẽo.  

Hai người thế nhưng lại không để ý tới Đường Tuấn, bọn họ còn đang tranh đoạt ai ra tay trước, dường như Đường Tuấn đã trở thành vật trong túi bọn họ.  

"Không biết mùi vị mà."  

Một tiếng quát lạnh vang lên, tiếp theo bàn tay Đường Tuấn đột nhiên đánh về phía  hai người, trên không trung xuất hiện một trận bão táp, khi hai người đàn ông trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng, cơn bão đã cuốn bọn họ lại.  

Chờ sau khi cơn bão tản đi, đã không còn bóng dáng của hai nam thanh niên nữa.  

Con thú nhỏ A Bảo nhổ nước bọt chửi bới: "Cắt, hai tên rác rưởi cũng dám nhảy như vậy.”  

Nó còn chờ có người tới giết Đường Tuấn, như vậy nó có thể được tự do, tưởng là vương giả, không nghĩ tới lại là hai cái đồng.  

Mọi người trong phi thuyền cũng bị cảnh này làm cho chấn động, tiếp theo bọn họ đồng loạt nhìn về phía cô gái trẻ tuổi kia, chờ đợi quyết định của cô ta.  

Cô gái trẻ tuổi giật mình một lát, chợt lại cười khanh khách, nói: "Thật sự là một người đàn ông mạnh mẽ, tôi càng ngày càng vừa ý.  

Mở cabin ra, tôi muốn ra ngoài gặp anh ta một lần.”  

Khi cô ta nói chuyện, đôi mắt của cô ta lấp lánh với ánh bạc.  

Mọi người trong phi thuyền không có bất kỳ do dự nào, bọn họ đều biết vị cô chủ này trời sinh tinh thần lực mạnh mẽ, đặc biệt là mấy năm nay sau khi được Giáo Tông đại nhân chỉ đạo, lại càng đạt tới một loại mức độ không thể tưởng tượng nổi.  

Hai người đàn ông trẻ tuổi kia ở Địa Cầu được coi như là cường giả trong thế hệ thanh niên, nhưng cũng không ngăn được đợt công kích tinh thần của cô chủ, trở thành đồ chơi do cô chủ thao túng.  

Theo bọn họ thấy, tuy rằng người đàn ông bên ngoài có tu vi mạnh mẽ, nhưng cũng không địch lại công kích tinh thần của cô chủ được.  

Cô gái trẻ bay từ trong đường nối ra, đứng trong hư không nhìn Đường Tuấn, ánh mắt quyến rũ giống như có thể nhỏ ra nước, nói: "Anh à, có muốn chơi cùng tôi một chút hay không.”  

Mặc dù nói là ngôn ngữ phương Tây, nhưng mang theo sức mạnh tinh thần, cho dù không thông loại ngôn ngữ này, đều có thể hiểu được ý tứ trong đó.  

Phối hợp với bộ dáng nửa chặn nửa che của cô gái, gần như chỉ cần là người đàn ông đều sẽ đắm chìm trong hương ôn nhu này.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi