CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Cậu ta còn tưởng rằng cường giả vô địch Cấp Số là những đối thủ mà trước đây cậu ta đánh bại hay sao chứ?”  

“Trận chiến lần này, tôi đánh cược rằng vị đệ nhất trái đất trước đây kia chắc chắn thua. Nếu như anh ta thắng, tôi sẽ phát sóng trực tiếp ăn đất, không, phát sóng trực tiếp ăn phân.”  

Cuối cùng, một vương tử của một quốc gia nhỏ lập ra một trận đánh cược kinh người. Nhưng cũng không có ai cảm thấy lần này đánh cược của cậu ta sẽ thua, ngược lại còn có người điên theo.  

Thiên Đình, hiện giờ là một trong Tam Đại Thánh Địa Hoa Hạ.  

Từng người trong Tam Đại Thánh Địa đều có được những thế giới nhỏ rách nát, ngày thường luôn ở trong trạng thái phong bế, cũng không có ai có những sự qua lại trực tiếp với thế giới bên ngoài.  

Từng tòa cung điện lơ lửng ở trên những đám mây, tựa như những dinh thự trong thần thoại truyền thuyết vậy, một đám người tu hành cường đại tản ra hơi thở cường đại ở trong những đám mây đang lơ lửng qua lại.  

Giờ phút này, trong một tòa điện lớn ở trong đám mây cao nhất.  

Một người đàn ông trung niên có khuôn mặt cương nghị lãnh khốc ngồi ở trên vị trí cao nhất, trong lúc vô tình mà tản mát ra hơi thở cường đại chấn nhiếp nhân tâm. Ở phía dưới ông ta, có hai hàng người đang cung kính đứng thẳng, đại khái xấp xỉ hai mươi người, mỗi một người đều là người tu hành với tu vi Động Hư cảnh.  

“Thiên Đế, Thần Tử bị bắt.”  

Ở giữa hai hàng người, một người đang quỳ, toàn thân run lên nhè nhẹ, thốt lên một câu như thế.  

“Là ai làm!”  

Người đàn ông trung niên ngồi ở trên vị trí cao trầm giọng nói, thanh âm vang vọng chín tầng trời.  

“Người đệ nhất trái đất trước đây, Đường Tuấn.”  

“To gan.”  

Thiên Đế nghe xong, quát lớn một tiếng, thanh âm cuồn cuộn mà đi, tòa thế giới nhỏ này cũng vì thế mà rung động chao đảo: “Chỉ là một con kiến hèn mọn mà thôi, cũng dám trấn áp Thần Tử của ta!”  

“Thiên Đế bớt giận. Người này cũng không sống được bao lâu nữa, Tiền Điền của đảo quốc và Đỗ Tu Tư của phương Tây đã gửi lời khiêu chiến cho anh ta, anh ta mới ở tu vi Động Hư cảnh mà thôi, vậy mà lại ứng chiến. Tin tưởng chỉ cần không lâu nữa thôi, anh ta sẽ phải chết ở trong tay hai người này.” Có người trầm giọng nói.  

Thiên Đế vẫn tức giận khó bình tĩnh như cũ, nói: “Tiền Điền và Đỗ Tu Tư đều là cường giả vô địch Cấp Số, nếu như cái kẻ con sâu cái kiến kia quả thực chỉ có tu vi Động Hư cảnh, vậy thực sự sẽ không còn đường sống nữa. Nhưng kẻ kia lại dám trấn áp Thần Tử tới uy hiếp ta, thật sự rất đáng giận, loại khuất nhục này chỉ có dùng máu tươi của cậu ta mới có thể rửa sạch được.”  

“Ý của Thiên Đế là?”  

Người nọ dò hỏi.  

“Tiền Điền và Đỗ Tu Tư tuy mạnh, nhưng nếu như kẻ nọ dám trấn áp Thần Tử, vậy tất nhiên là có chút bản lĩnh, một khi phát hiện không địch lại, chỉ e rằng sẽ chạy trốn. Ta muốn đích thân đi ra ngoài tọa trấn, phòng ngừa cậu ta chạy trốn.”  

Giọng nói của Thiên Đế mang theo sát ý lạnh lẽo, nói: “Nếu như có thể, ta muốn đích thân gi ết chết cậu ta, cho cậu ta biết rằng phải kính sợ Thiên Đình!”  

Vẻ mặt của mọi người rùng mình, Thiên Đế tự mình ra tay, chuyến này đã là vấn đề không lớn.  

Có người lo lắng nói: “Thiên Đế, người nọ tự xưng là đã đi qua trung ương ngân hà, từng chiến đấu với Thiên Kiêu Vạn Tộc mà không thất bại, nếu như là thật sự, tôi lo lắng cậu ta không dễ giết như vậy.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi