CHIẾN THẦN THÁNH Y

Người hai bên đều lộ ra vẻ kinh ngạc.  

Độc Hạt Thần Quân im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Là Vạn Tuyệt Trận của Vạn Diệu cung!”  

Mặc dù Vạn Diệu cung không mạnh nhưng nội tình thâm hậu, hơn nữa ở phương diện trận pháp và tính toán có trình độ môn phái khác khó có thể đạt được, trong đó Vạn Tuyệt Trận chính là một trong những trận pháp nổi danh.  

Nghe nói Vạn Tuyệt Trận lớn nhất do mười trận pháp cỡ trung bình cấu thành, một trận pháp cỡ trung bình do mười trận pháp nhỏ tạo thành, một trận kết một trận, uy lực không ngừng chồng lên nhau, cuối cùng có thể lấy yếu thắng mạnh.  

Trận pháp mà quân sĩ Phá Quân Doanh sử dụng chính là Vạn Tuyệt Trận phiên bản thu nhỏ.  

Triệu Huyền đắc ý cười, nói: “Không sai, chính là Vạn Tuyệt Trận của Vạn Diệu cung chúng tôi.  

Nhưng tôi đã cải tiến một chút, xem ra uy lực không tồi.”  

Sắc mặt Độc Hạt Thần Quân trầm xuống, nói: “Triệu Huyền, cậu thân là Thánh Tử Vạn Diệu cung, vậy mà lại trợ giúp người dân nơi bị trời vứt bỏ.  

Nếu chuyện này truyền về tinh vực Kỳ Lân, cậu không sợ bị Vạn Diệu cung các người xử phạt sao?”  

Triệu Huyền cười giễu một tiếng, nói: “Người dân bị vứt bỏ?  

Độc Hạt Thần Quân, nếu đặt những lời này ở mười vạn năm trước thì ông dám nói không?  

Ông không thích Trái Đất, không có nghĩa là người khác cũng không thích.”  

Nhiều người nghe vậy đều im lặng.  

Mấy câu nói ngắn ngủi của Triệu Huyền gián tiếp tiết lộ rất nhiều tin tức, ít nhất không phải mọi người đều có thành kiến với Trái Đất.  

Độc Hạt Thần Quân hừ nặng một tiếng, nói: “Chặn được mấy phế vật yêu thực nhất mạch thì tự cho là đúng.  

Tinh vực Bạch Hổ tôi lớn mạnh, cũng không phải chỉ dựa vào mấy phế vật yêu thực đó.”  

Ông ta nói xong, mười mấy Thần Quân yêu thú nhất mạch phía sau vọt về phía trước.  

Người đàn ông đầu sư xông lên phía trước, quát: “Đường Tuấn, dám đánh một trận với tôi không?  

Trận chiến năm đó, mặc dù tôi chưa tu thành Thần Quân nhưng cũng đi theo trưởng bối giết không ít người Trái Đất.  

Hì hì, trận chiến đó đúng là người Trái Đất các người liều mạng, ngay cả đứa trẻ bảy tám tuổi cũng khoác áo giáp ra trận, chỉ là đều uổng phí, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ mùi máu thịt thơm ngon của những đứa trẻ đó là gì đó?”  

Sắc mặt Triệu Huyền khẽ thay đổi, khuyên nhủ: “Lão Đường, ông ta đang khiêu khích anh.  

Anh không cần ra tay, lần này tôi rời khỏi Vạn Diệu cung đã mang theo không ít thứ tốt, cũng đủ ngăn cản bọn họ.”  

Thần Quân đầu sư cười nói: “Ha ha ha.  

Chỉ là thằng nhóc biết chút y thuật, phải bảo vệ quê hương mình, lại còn dựa vào người ngoài, đúng là nực cười.”  

Ánh mắt Đường Tuấn nhìn chằm Thần Quân yêu thú nhất mạch đầu sư tử, trong ánh mắt lạnh đến cực điểm, anh hạ giọng nói: “Triệu Huyền, anh giúp tôi chặn những người khác, tôi muốn xử ông ta.”  

Trong lời nói tràn ngập sát ý khiến trong lòng Triệu Huyền run lên, chỉ đành gật đầu đồng ý: “Vậy anh cẩn thận chút.  

Mặc dù lão đầu sư tử đó vẫn chưa bước vào cảnh giới Thần Quân trung kỳ, nhưng sẽ không yếu thế so với cảnh giới Thần Quân trung kỳ đâu.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi