CHIẾN THẦN THÁNH Y

Độc Hạt Thần Quân nhìn xuống Đường Tuấn và Triệu Huyền, trào phúng nói: “Tiểu quỷ Vạn Diệu cung có vài phần thủ đoạn, cư nhiên có thể làm cho bổn Thần Quân bại lộ tu vi. Đáng tiếc tu vi của anh quá thấp. Bây giờ anh sẽ được chôn cất, tôi sẽ thành toàn cho anh.”  

Thân thể khổng lồ của anh ta dịch chuyển, cái đuôi bọ cạp màu đen kia đâm xuống hai người.  

Không gian xuất hiện một vết tích màu đen, cho thấy một kích này đáng sợ như thế nào.  

Khi Triệu Huyền nói Độc Hạt Thần Quân là tu vi cảnh giới Thần Quân hậy kỳ, Đường Tuấn có dự cảm, cảnh giới Thần Quân hậu kỳ trước mắt đối với anh mà nói, là sự tồn tại không cách nào địch nổi.  

Trong nháy mắt Độc Hạt Thần Quân đâm xuống, Đường Tuấn bắt được Triệu Huyền, biến mất tại chỗ, sau một khắc xuất hiện ở bên ngoài cách vạn dặm.  

Một kích của Độc Hạt Thần Quân thất bại, chẳng những không có thẹn quá hóa giận, ngược lại nở nụ cười: “Thuấn Di nắm giữ không tệ, có thể tránh thoát khí thế áp chế của tôi. Chờ anh bước vào cảnh giới Thần Quân sau đó, nói không chừng có thể nhất cử lĩnh ngộ được những sức mạnh siêu nhiên vĩ đại, đáng tiếc anh sẽ không đợi được ngày đó.”  

Thân hình anh ta khẽ động, sau một khắc lại xuất hiện trước người Đường Tuấn, cái đuôi lại đâm xuống không chút lưu tình.  

Đường Tuấn nắm lấy Triệu Huyền tiếp tục thuấn di, né tránh một kích này.  

ong phương cứ như vậy người chạy người đuổi.  

Độc Hạt Thần Quân tựa hồ cũng không vội g iết chết hai người, ngược lại có chút giống như mèo vờn chuột. Trong quá trình một chạy một đuổi theo, anh ta còn không ngừng phát ra tiếng cười: “Trốn đi chạy đi, xem các người có thể trốn được bao lâu. Ngoan ngoãn giao ra y thuật nghịch thiên, còn có thể làm cho các ngươi chết bớt đau đớn hơn một chút.”  

“Lão Đường, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Tên Độc Hạt này rõ ràng là đang trêu đùa hai chúng ta, anh ta tùy thời có thể giết chúng ta.”  

Triệu Huyền tuy rằng bước vào cảnh giới Thần Quân, nhưng trình độ thuấn di còn không bằng Đường Tuấn, lúc này chỉ có thể mặc cho Đường Tuấn nắm lấy anh ta không ngừng thuấn di, trong lòng vô cùng nghẹn khuất.  

Đường Tuấn không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.  

“Lão Đường, đó là chỗ gì?”  

Triệu Huyền thấy thế, không khỏi hỏi.  

“Mặt trăng.”  

Đường Tuấn nói.  

Đường Tuấn nhìn như đang hoảng loạn chạy trốn, nhưng thật ra là từng chút từng chút dẫn Độc Hạt Thần Quân hướng lên mặt trăng.  

Anh từng nhìn qua dị tượng trên mặt trăng, Chu Tước Thần Quân lại nói địa cầu có rất nhiều bí mật, cho nên lúc này không còn cách nào khác, Đường Tuấn chuẩn bị đánh cuộc một phen.  

Độc Hạt Thần Quân thống khoái vô cùng, anh ta phát hiện Đường Tuấn dị thường. Cho dù phát hiện, anh ta cũng sẽ không để ở trong lòng.  

Với trình độ xuống dốc của địa cầu bây giờ, cho dù còn có nội tình,uy hiếp  đối với anh ta cũng không lớn.  

“Ha ha ha, hai tiểu quỷ chạy đủ chưa?” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi