*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lòng Đường Tuấn hơi run lên, vội vàng hỏi lại: “Làm thế nào mà sống lại được vậy?”
Cường giả của Địa cầu nhất mạch vẫn còn quá ít, nếu như có thêm một trợ thủ mạnh giống như Tiên Tử Nguyệt Nga thì sẽ giúp ích rất nhiều cho tình hình sau này.
Tiên tử Nguyệt Nga nhìn vẻ mặt của Đường Tuấn, không khỏi cười thầm, chỉ ngón tay điểm vào giữa hai lông mày của Đường Tuấn nói: “Thật là ngốc.
Nếu như muốn hồi sinh cho tôi, trước tiên cậu phait suy nghĩ ra pháp châm cứu thần bí tầng thứ năm mà tôi đã truyền cho cậu. Hiện tại cậu đã ở tầng thứ ba, thì cũng đủ để lĩnh hội được sự huyền bí và sức mạnh của nó rồi phải không?”
Đường Tuấn không khỏi cười khổ, pháp châm cứu thần bí tầng thứ năm, khó khăn cỡ nào.
Huống hồ bây giờ anh đang bị mắc kẹt ở trong tầng thứ ba, nên anh mới nói ra vấn đề của chính mình.
Tiên tử Nguyệt Nga lắc đầu nói: “Tôi không có cách nào để trả lời đầy đủ câu hỏi của cậu. Các y sư nghiên cứu ra pháp châm cứu này năm đó đều đã chết hết. Nếu như so sánh thì không ai trên thế giới này có thể so được với cậu về kiến thức của pháp châm cứu này.
Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết rằng pháp châm cứu này không có vấn đề gì. Sở dĩ không sinh ra chi lực bản nguyên tầng ba, chỉ sợ là bởi vì tu vi của cậu không đủ, không cách nào sinh ra được thôi.”
“Được rồi.”
Đường Tuấn đành phải chấp nhận lời nói này.
Hai người tiếp tục trò chuyện một hồi lâu, Đường Tuấn cũng biết tiên tử Nguyệt Nga không cách nào rời khỏi mặt trăng. Nhưng ở trong mặt trăng, cô ấy có thể tùy ý phát huy thực lực của mình, thậm chí có thể chiến đấu với Tôn Giả một trận.
Sau khi Đường Tuấn rời đi, tiên tử Nguyệt Nga nhìn lên bầu trời xa xăm vô tận, dường như có thể nhìn thấy Trung ương Ngân hà, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Ngày đó đã đến sao, rồi cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng?”
Bên ngoài trái đất, khi Đường Tuấn xuất hiện lần nữa, anh đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Phá Quân Doanh vẫn đang đối đầu với các cường giả của yêu thực nhất mạch, trong khi các người tu hành của yêu thú nhất mạch thì đã phải chịu thương vong nặng nề.
Vốn dĩ là có hơn mười vị thần quân, nhưng lúc này mười vị đó vẫn còn chưa tới, tụ tập cùng nhau, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, vẻ mặt gần như đờ đẫn.
Trước mặt bọn họ không xa, một tên gia hỏa giống dáng vẻ của chó con đang gặm xương, mà trên xương vẫn còn dính máu.
Vừa gặm, con chó con vừa than thở: “Hóa ra là dê rừng thành tinh, thảo nào mùi lại nặng như thế, nhưng mà cứ miễn cưỡng đi thôi”.
Nghe thấy những lời này, vài vị thần Quân của yêu thú nhất mạch càng thêm sợ hãi.
Cách đây không lâu trước đây, sau khi Đường Tuấn và Thần Quân độc hạt rời đi, Thần Quân của yêu thú nhất mạch đã sẵn sàng tấn công trái đất, bắt một số nhân vật quan trọng để uy hiếp Đường Tuấn.
Ngay lúc đó, một con chó con đột nhiên xuất hiện.
Vốn dĩ không ai để mắt đến nó, nhưng khi con chó con này cắn chết một Thần Quân yêu thú, thì mọi người đều coi nó như đối thủ.
Nhưng không ngờ chênh lệch sức mạnh giữa hai bên lại