*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuộc thảo luận lúc này trở nrnr gay gắt nhất, vài vị thần muốn biến trái đất thành trại chăn nuôi cũng đã im lặng.
Ánh mắt của Bạch Long Thần Quân âm trầm không ngừng, khuôn mặt càng ngày càng lạnh lẽo.
“Nếu không, lần này Bạch Long anh ra tay đi.
Với sức mạnh của anh, trừ khi Chu Tước Thần Quân ra mặt, nếu không chiếm trái đất cũng dễ như trở bàn tay thôi.
Lần này Bạch Hổ tinh vực đã quá mất mặt rồi, nhất định phải lấy trở về.”
Có người đưa ra đề nghị, nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người của Bạch Long Thần Quân.
Bạch Long Thần Quân trầm mặc, vẻ lạnh lùng trên mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
Không phải vì anh ấy vẫn còn tình cảm với trái đất, mà là vì anh ấy không chắc chắn về sức mạnh hiện tại của trái đất.
Cũng không phải bởi vì anh ta vẫn còn có tình cảm với Trái đất, mà là anh ta không dám chắc chắn thực lực bây giờ của Trái Đất.
Lúc trước anh ta vừa bị Chu Tước Thần Quân đả thương, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, sức lực đã bị hao tổn rất nhiều. Nếu xảy chuyện ngoài ý muốn nữa thì có thể sẽ bị chết.
Các vị thần trong Bạch Hổ tinh vực có thể không có suy nghĩ coi anh ta như một người đi trước để thăm dò.
“Không cần Bạch Long ra tay đâu, để tôi đích thân ra tay cho.”
Đúng lúc này, một suy nghĩ to lớn khó lường bỗng nhiên vang lên trong Thần Quân điện.
Nghe thấy suy nghĩ này, tất cả các vị Thần Quân ở trong điện, bao gồm cả Bạch Long Thần Quân cũng đồng thời sửng sốt, vẻ mặt kinh hãi, đồng loạt quỳ xuống, mặt hướng về ghế ngồi không người ở phía trước, nói: “Bái kiến Tôn giả.”
Chủ nhân của suy nghĩ vừa rồi là chí tôn của Bạch Hổ Tinh Vực, là Bạch Hổ Tôn Gỉa! Bạch Hổ Tôn Gỉa lại truyền suy nghĩ ra lần nữa: “Trái đất lại dám gi ết chết con cháu của tôi, bây giờ lại khiến Bạch Hổ Tinh vực tôi mất đi binh lính. Nên giết!”
Không ai dám nói chuyện, trong lòng thầm phán tử hình cho Trái Đất.
Tôn giả đã ra tay, cho dù trái đất có trở lại thời kỳ hoàng kim cũng không thể ngăn cản được.
Trên Trái đất, hầu hết các người tu hành cũng không biết rằng bọn họ đã thoát khỏi thảm họa của một cuộc xâm lược ngoài lãnh thổ cách đây không lâu.
Chỉ có những người tu hành hàng đầu và các quan chức chính phủ cấp cao trên Trái đất ngày nay mới coi trọng vấn đề này. Dù sao bọn họ cũng không muốn bị gi ết chết.
Hà Nội, Việt Nam.
Bây giờ là mười giờ sáng, thời tiết rất tốt, bầu trời không có mây.
Sau thời tu hành bắt đầu phát triển, môi trường trở nên tốt hơn rất nhiều, cũng không còn khói bụi dày đặc nữa.
Bỗng nhiên, không cần biết tu vi cao hay thấp, tất cả mọi người trên Trái đất đều cảm thấy một tim đập nhanh.
Mọi người nhìn lên bầu trời, bầu trời ở Hà Nội đang trong xanh bỗng trở nên tối sầm, mặt trời trên cao