CHIẾN THẦN THÁNH Y

Vị Thần Quân thao túng Cổ Ma hà kia có lẽ không thèm để ý những hạt châu màu xanh biếc này, nhưng đối với anh mà nói nó lại là bảo vật khó có được.  

"Xem ra Cổ Ma hà hẳn là một món thần binh gì đó, có thể thao túng loại thần binh này, sẽ có tu vi mạnh mẽ cỡ nào?"  

Trong lòng Đường Tuấn càng thêm giật mình, lần này hai vị tôn giả giao thủ khiến anh có rất nhiều áp lực.  

Địa Cầu dường như càng ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng nó vẫn còn quá yếu.  

Huống chi ra tay chỉ là Bạch Hổ Tôn Giả, mà kẻ thù của Địa Cầu lại là Ngự Tôn Giả mạnh hơn.  

Triệu Huyền vỗ bả vai Đường Tuấn, nói: "Lão Đường, anh cũng đừng nghĩ nhiều.  

Cấp Tôn Giả tạm thời không phải chúng ta có thể địch lại.”  

Đường Tuấn gật đầu.  

Khi hai người trở về Hoa Hạ, ngay lập tức Long Vương đã tìm tới cửa.  

Long Vương mở miệng nói: "Đường Tuấn, hiện tại lãnh đạo các chính phủ, còn có một số bình luận trên mạng đều đang lên tiếng phê phán cậu.  

Bọn họ muốn đưa cậu ra khỏi Địa Cầu.”  

Sắc mặt Triệu Huyền khó coi, anh ta cũng có thể đoán ra một số chuyện, không khỏi châm biếm cười nói: "Bọn họ cho rằng không có lão Đường, Tôn Giả sẽ không ra tay với Địa Cầu sao?  

Thực sự là một ý tưởng ngây thơ?”  

Đám người Thiên Đế, Lexus cũng có mặt, Đường Tuấn nhìn bọn họ, cười nói: "Các người cũng nghĩ như vậy sao?”  

"Không dám."  

Mấy người vội vàng đáp, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn ra một ít khác thường từ trong biểu cảm của bọn họ.  

Ngay cả tu vi bọn họ đến bực này cũng có loại ý nghĩ này, huống chi là những người khác.  

Một lần Tôn Giả ra tay, đã làm cho đại bộ phận người trên Địa Cầu mất đi bình tĩnh.  

Triệu Huyền thấy thế, tức giận đến trong mắt lửa giận bốc lên, đám người này thật sự là đê tiện.  

Đường Tuấn khoát tay áo, nói: "Yên tâm, tôi rất nhanh sẽ rời khỏi Địa Cầu.”  

Đang lúc mọi người lộ ra vẻ vui mừng, Đường Tuấn tiếp tục nói: "Nhưng mà, các anh nên nhớ kỹ, tôi chỉ tạm thời rời đi, không phải bị các người bức bách rời đi.  

Lần sau nếu dùng thủ đoạn này, các người nên hiểu rõ hậu quả.”  

“Lão Đường, anh!”  

Triệu Huyền có chút khó hiểu.  

Đường Tuấn lại không giải thích nhiều, hôm đó anh đã tiến vào trạng thái bế quan.  

Gần một trăm hạt châu màu xanh biếc chất đống trước người, không ngừng lóe ra ánh sáng màu xanh biếc, thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ.  

Đường Tuấn hơi suy nghĩ, một luồng sức mạnh cắn nuốt từ trong cơ thể anh truyền ra, đây chính là sức mạnh căn nguyên nuốt chửng mà Tiểu Kim đại diện. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi