CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Nếu như tờ báo Y học cổ truyền của các ông đã không đưa tin về những kẻ trộm cắp vô danh, vậy những bài báo đó là thế nào? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì những tin tức đó do chính Tổng biên tập Lưu đã đưa tin đúng không.” Đường Tuấn chậm rãi nói.  

Nửa tiếng trước anh đã lên mạng tìm về những chuyện này. Lúc tất cả những chuyện này xảy ra đều gây nên những cơn chấn động ở thành phố Vinh. Chính vì những điều này mà việc kinh doanh của tờ báo Y học cổ truyền thành phố Vinh mới ngày càng sa sút, hiện tại đang đứng trước nguy cơ phá sản.  

Advertisement

“Cậu!” Sắc mặt của Lưu Thiên Phong trở nên tái nhợt, ông ta thật sự không ngờ rằng những lời nói của Đường Tuấn lại sắc bén như vậy, chỉ cần hai ba câu đã có thể nói ra hết những chuyện khiến hắn không muốn nhớ lại trong quá khứ.  

“Chẳng lẽ những chuyện tôi nói không phải là sự thật sao?” Đường Tuấn cười.  

“Đúng, là sự thật, nhưng vậy thì có sao đâu chứ, cũng nhờ những bài học kinh nghiệm này, vậy nên tôi càng không thể để một tên lừa đảo lên trang bìa của tờ báo Y học cổ truyền thành phố Vinh của chúng tôi. Cho dù phá sản cũng không cần phải dựa vào những tên lừa đảo như các cậu.” Lưu Thiên Phong nghiến răng nói.  

“Nói dối sao?” Đường Tuấn lắc đầu nói: “Làm sao ông biết tôi là kẻ nói dối?”  

Anh nhìn Lưu Thiên Phong, nhẹ nhàng nói: “Ông bị bệnh trĩ, trước đây từng làm phẫu thuật, nhưng sau đó lại tái phát. Dạo gần đây giấc ngủ của ông không được ngon, nửa đêm thường xuyên bị đau đầu nên không ngủ được. Thần sắc vừa đỏ vừa xanh, có vẻ như mấy ngày nay ông đã ăn thứ gì đó không tốt, hơn nữa, chắc hẳn ông đã bắt đầu xuất hiện các triệu chứng như rụng tóc.”  

Lưu Thiên Phong kinh ngạc, nói thất thanh: “Sao cậu biết được?”  

Tất cả những triệu chứng mà Đường Tuấn vừa nói đều hoàn toàn đúng với ông ta, khiến ông ta còn tưởng rằng mình bị theo dõi 24/24, nếu không thì làm sao mà Đường Tuấn có thể biết rõ ràng như vậy được chứ. Biết cả việc ông ta bị rụng tóc, chuyện này ngay cả con gái ông ta còn không biết.  

Đường Tuấn cười nói: “Chuyện này có gì khó đâu chứ? Chỉ cần xem thần sắc mà thôi. Bây giờ ông còn cho rằng tôi là kẻ nói dối nữa không?”  

Lưu Thiên Phong đột nhiên ngẩn người, không biết phải nói gì cả. Người ta chỉ cần nhìn một cái đã biết hết bệnh tình của của ông ta, nếu như là kẻ nói dối thì cũng là một kẻ nói dối có y thuật giỏi.  

Lưu Thiên Phong đứng dậy, sau đó cung kính cúi đầu với Đường Tuấn nói: “Bác sĩ Đường, vừa rồi tôi đường đột quá, cậu đừng trách nhé.”  

Đường Tuấn nói: “Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc nghiêm túc với nhau rồi đúng không?”  

Lưu Thiên Phong ngượng nghịu nở một nụ cười, đành phải ngồi xuống.  

Lúc này Lưu Hồng Mai mới phản ứng lại được, nói: “Bác sĩ Đường, bệnh tình của cha tôi thực sự nghiêm trọng vậy sao?”  

Trong lòng cô ấy cảm thấy rất áy náy, hôm nay nếu như không phải Đường Tuấn nói ra những lời này, cô ấy không biết sức khỏe của cha mình lại kém đến vậy.  

Đường Tuấn giải thích: “Cũng không hẳn là nghiêm trọng, chỉ là dạo gần đây áp lực công việc của cha cô tương đối cao, cộng với tuổi tác cao nên rất nhiều bệnh tật sẽ cùng nhau xuất hiện. Chỉ cần có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, bồi dưỡng sức khỏe cho thật tốt là được. “  

“Cha.” Hai mắt của Lưu Hồng Mai đỏ hoe, trong giọng nói có ý cầu xin.  

Lưu Thiên Phong xua tay, giả vờ thoải mái nói: “Không sao đâu, ai lớn tuổi cũng như vậy cả đúng không, hơn nữa lúc này là thời điểm quan trọng nhất đối với tờ báo Y học cổ truyền của chúng ta. Sao cha có thể nghỉ ngơi ngay lúc này được chứ.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi