CHIẾN THẦN THÁNH Y

Ngao Nguyên híp mắt, làm cho người ta có một loại cảm giác gian trá, nói: "Rất tốt.  

Tôi ngược lại muốn nhìn xem đối mặt với đông đảo người tu hành khiêu khích, anh ta có thể thật sự giữ được bình tĩnh hay không.  

Chỉ cần anh ta thua, danh ngạch Hóa Long Địa anh ta sẽ không giữ được.”  

Giờ phút này, Đường Tuấn cùng con thú nhỏ ra khỏi biệt thự, bọn họ đi trên đường phố, con thú nhỏ hừ nói: "Tên nhóc như cậu thật dễ lừa gạt, ông già kia vừa nhìn là đã biết đang lừa cậu, người phụ trách gì ra ngoài chứ, cần phải đợi mười ngày, hoàn toàn là chó má.  

Bọn họ phỏng chừng chính là không muốn để cho cậu tiến vào Hóa Long địa.”  

Đường Tuấn lắc đầu, nói: "Vậy thì sao, không có ý nghĩa gì.  

Chỉ cần mười ngày trôi qua, là tôi có thể tiến vào Hóa Long địa.”  

Ngao Nguyên sắp xếp chỗ ở tạm thời cho Đường Tuấn và con thú nhỏ, là một chỗ hang động nhỏ.  

Buổi sáng bọn họ đi tới Định Long giới, buổi trưa vừa mới vào hang động nhỏ không lâu, đã có người đến thăm.  

Chỉ có điều, những người đến thăm không thân thiện.  

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo giáp hoàng kim, dung mạo anh ta anh tuấn, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ kiêu căng.  

Anh ta đứng ở ngoài hang động nhỏ, hô to: "Đường Tuấn, tôi là Cổ Hạo của Long Vệ Hoàng Kim, tôi đến khiêu chiến với anh, nếu như tôi thắng, anh phải giao danh ngạch Hóa Long địa cho tôi, anh có dám ứng chiến hay không?”  

Một tiếng hô to này lập tức hấp dẫn không ít người đi đường đến vây xem.  

“Là Cổ Hạo, anh ta chính là một vị xuất sắc nhất trong Long Vệ Hoàng Kim mấy năm nay, trong Long Vệ Hoàng Kim, nghe nói ngoại trừ vị thống lĩnh đạt tới cảnh giới Thần Quân kia, không ai là đối thủ của anh ta.  

Anh ta đã đạt tới cảnh giới Bán Bộ Thần Quân, Ngao Nguyên đại nhân đều nói qua vài năm nữa nhất định có thể tu thành Thần Quân!”  

"Anh ta không phải Long tộc, cho nên không chiếm được cơ hội tiến vào Hóa Long địa.  

Lần này nếu như anh ta có thể giành được danh ngạch từ trong tay Đường Tuấn tiến vào Hóa Long địa, nói vậy có thể một phi ngút trời, trực tiếp phá cảnh.  

Chỉ là không biết thực lực của anh ta so với Đường Tuấn thế nào?”  

"Vậy còn cần phải nói, nhất định là Cổ Hạo tương đối lợi hại.  

Tôi là lo Đường Tuấn không dám ứng chiến, đến lúc đó Cổ Hạo có thực lực nhưng lại không phát huy được.”  

Mọi người dừng chân, ở bốn phía thấp giọng nghị luận.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi