CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về phần bảo đám người Cổ Hạo, Ngao Phồn làm mất, bọn họ cũng không còn mặt mũi mà đòi lại.  

Chẳng bao lâu, chín ngày đã trôi qua.Vào ngày thứ mười, bầu không khí trong Định Long Giới bắt đầu trở nên ngột ngạt.  

Bởi vì hôm nay là ngày hẹn cuối cùng Ngao Nguyên và Đường Tuấn. Nếu không ai có thể giành lại vùng đất hóa rồng từ tay của Đường Tuấn thì anh sẽ tiến vào vùng đất hóa rồng.  

Chính vào lúc này có tin tức cho biết Long thái tử đã trở về rồi.  

Xa xa trên bầu trời, một luồng khí tức kinh người phát ra khiến cho tất cả sinh vật bên dưới đều cảm nhận được một cỗ uy áp lớn.  

Thần Long Tử Kim với thân hình một trăm mét đang phát ra hàng vạn tia sáng từ khắp cơ thể, tốc độ bay nhanh.  

Phù phù phù phù.  

Trong Định Long Giới, tất cả các tu giả dưới cảnh giới Thần Quần cảm nhận được sự uy áp này đều quỳ xuống và nói: "Chào mừng Thái tử trở về."  

Giọng nói đi xông thẳng lên trời cao vang vọng khắp trời đất.  

Long thái tử bay thẳng qua hang động nhỏ nơi Đường Tuấn đang ở đó. Sau khi một tia sáng lóe lên, Tử Kim Thần Long dài trăm mét biến thành một thanh niên cao lớn khôi ngô tuấn tú, đó chính là Ngao Vấn Thiên.  

Anh ta nhìn xuống phía dưới, liếc nhìn với thái độ kiên quyết nói: "Đường Tuấn, còn chưa đi ra đây."  

Đường Tuấn và A Bảo ra khỏi hang nhỏ, ngước nhìn Ngao Vấn Thiên.  

Mặt chó của con thú nhỏ đột nhiên có chút sụp đổ nó tự nhủ: "Thực lực của tên này còn kinh khủng hơn ta tưởng. Nếu thực lực của ta khôi phục toàn bộ thì có lẽ ta mới có thể chiến đấu với anh ta."  

Nó ở trong Ma Địa quá lâu, tuy huyết mạch bất phàm nhưng dù sao vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, thậm chí một số ký ức của nó cũng đã bị mất rồi.  

Mí mắt Đường Tuấn giật giật, khí thế của Ngao Vấn Thiên mạnh hơn trước gấp trăm lần! Anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Tuấn và A Bảo cuối cùng lắc đầu, trong mắt mang theo chút thất vọng, nói: "Đường Tuấn, tôi đã đánh giá anh quá cao rồi."  

"Không ngờ anh vẫn chưa bước vào Thần Cảnh khiến tôi có chút thất vọng."  

"Anh đã tiêu tốn quá nhiều thời gian trên y đạo, tu hành nhất đạo nếu không thể dũng cảm và siêng năng, chỉ có thể rớt lại phía sau người khác."  

Đường Tuấn trầm giọng nói: "Anh muốn nói cái gì?"  

Ngao Vấn Thiên tỏ vẻ thản nhiên và nói: “Anh không còn xứng đáng để đấu với tôi nữa. Sau khi tôi đột phá cảnh giới Thần Quân cho đến nay đã đánh bại ba mươi vị Thần Quân sơ kỳ và hai vị Thần Quân trung kỳ! Mà anh thì vẫn ở đỉnh phong của Động Hư cảnh."  

Anh ta chỉ vào con thú nhỏ A Bảo và hét lên: “Đừng tưởng rằng tôi đang nói đùa với sao. Anh khiến cho thủ lĩnh Chiến Hùng mất mặt, chỉ vì con chó con này. Nhưng tôi nói cho anh biết, trước mặt chí tôn Long tộc tôi thì bất kỳ Yêu tộc nào cũng phải quỳ xuống. "  

Vừa dứt lời, Ngao Vấn Thiên mở miệng vang lên một tiếng rồng gầm.  

Long uy áp đảo cuồn cuộn hoành tráng khiến sắc mặt A Bảo đột nhiên thay đổi, khóe miệng tràn ra tia máu, trên người lưu chuyển ánh sáng màu đen. Dường như nó đã dùng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi