CHIẾN THẦN THÁNH Y

Long huyết chính là vật cực kỳ bổ dưỡng, huống chi là tinh huyết của rồng.  

Khí tức của Đường Tuấn đã khôi phục đầy ắp trong nháy mắt, thậm chí còn vượt qua cả trước kia, một khí tức của lôi kiếp như ẩn như hiện.  

Đường Tuấn nói: "Tiền bối, tôi chỉ có thể làm tới nước này thôi, hi vọng có thể giúp ích cho tiền bối một chút đỉnh."  

Khí tức màu đen này thật sự rất kỳ lạ, nếu như không phải anh có căn nguyên nuốt chửng mơ hồ khắc chế được luồng sức mạnh kia, anh cũng không có cách nào thay đổi được khiếu huyệt và kinh mạch của Thần Long.  

Thần Long nói không sai, sức mạnh của Tôn Giả vượt xa tưởng tượng của anh, xa đến hiện tại anh không có khả năng tiếp cận đến.  

Cái lỗ thủng màu đen kia dường như đã tự tạo thành một tiểu thế giới hắc ám, kỳ dị đến đáng sợ.  

Thần Long lắc cơ thể, khí tức đáng sợ kia mới tan biến đi, ông ta cười nói: "Cậu đã làm tốt lắm rồi, ít nhất cũng giúp được ta giảm ít đau đớn. Không nghĩ tới y thuật của cậu lại vượt xa khỏi tưởng tượng của tôi, có lẽ cậu sẽ có cơ hội đi được đến con đường của người đi trước kia."  

Con đường y đạo thành Tôn Giả theo như lời của Thần Long nói, Đường Tuấn cũng không nghĩ gì nhiều, điều này với anh mà nói là quá xa vời.  

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu với Thần Long, anh đã chuẩn bị rời khỏi vùng đất hoá rồng, Thần Long đưa anh đến tầng thứ ba, dường như không muốn để người khác phát hiện ra sự khác thường.  

Sau khi tiễn Đường Tuấn đi, trong ánh mắt của Thần Long mỉm cười nói: "Không nghĩ tới tên nhóc ấy vậy mà lại mang đến cho mình một sự kinh ngạc vui mừng."  

Ở phía Đường Tuấn nhìn xem thì có thể anh chỉ là giảm bớt chút thống khổ cho Thần Long.  

Nhưng giảm bớt được chút thống khổ ấy, ý nghĩa đó đối với Thần Long là có thể phân ra nhiều sức mạnh để làm những chuyện khác hơn.  

Lúc Đường Tuấn xuất hiện ở tầng thứ ba của vùng đất hoá rồng rồi chuẩn bị trở về, đám người Ngao Vấn Thiên chờ ở trên thạch trụ tại vùng đất hoá rồng không khỏi lắc đầu bật cười, trong nụ cười mang theo ý khinh miệt thản nhiên.  

"Thật sự là không có một chút bất ngờ nào cả, quả nhiên anh cũng chỉ có thể đi tới tầng thứ ba mà thôi."  

Vẻ mặt của Ngao Vấn Thiên khinh thường, đang tự độc thoại.  

Đại trưởng lão cũng xua tay nói: "Chờ sau khi cậu ta ra ngoài thì đóng vùng đất hoá rồng lại đi. Chuyện đồng ý với Chu Tước Thần Quân, Long tộc chúng ta đã hoàn thành rồi. Muốn trách, chỉ có thể trách chính cậu ta không hăng hái tranh giành, không trách chúng ta được."  

Đám người Ngao Nguyên khẽ gật đầu, trong lòng cũng có chút thương tiếc, xem ra thiên phú của Đường Tuấn chỉ thể hiện được ở trên y đạo, ở trên việc tu hành có thể mạnh hơn thiên tài Ngao Phồn chút đỉnh, nhưng với loại Cấp Số như Ngao Vấn Thiên thì không có cách nào so sánh được.  

Ngao Vấn Thiên không có chút bất ngờ gì với lần này, cười nhạo nói: "Không có gì để kinh ngạc cả. Nếu như tuỳ tiện xuất hiện một người có thể so sánh với tôi thì những người bị tôi đánh bại sẽ nghĩ thế nào đây. Được rồi, anh ta cũng ra rồi, chúng ta đi xuống đi."  

Các trưởng giả Long tộc cũng chỉ có thể cười khổ lại với lần này.  

Ngoại trừ đại trưởng lão ra thì các trưởng lão của Long tộc đều đi xuống theo.  

Ở bên ngoài vùng đất hoá rồng, Ngao Vấn Thiên nhìn Đường Tuấn, đặc biệt cảm ứng được khí tức của lôi kiếp phát tán trên người của anh ta, vẻ mặt khinh thường càng thêm sâu đậm.  

Người này vậy mà thử thách tầng thứ ba xong lại ngưng luyện ra Ấn Ký Sinh Mệnh, đúng là hành động nực cười mà.  

Lúc này, Ngao Vấn Thiên không hề coi Đường Tuấn thành đối thủ dù chỉ một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi