CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngao Cực và Dương Thịnh gần như không phân biệt trước sau đi tới hai bên Đường Tuấn, bọn họ không chút khách khí bắt tới Đường Tuấn.  

Bọn họ ra tay không có ý lưu lực, toàn lực làm.  

Trong mắt bọn họ, Tiên Quang mới là vật có giá trị nhất, Đường Tuấn chết thì chết, bọn họ cũng không quan tâm.  

Ngay trong nháy mắt bọn họ cho rằng sắp đắc thủ, trong cơ thể Đường Tuấn bỗng nhiên bộc phát ra một luồng sức mạnh đáng sợ.  

Một giọng nói lớn xuất hiện trong sân: "Muốn chết không?"   

Ba chữ đơn giản, lại làm cho hai người Dương Thịnh cùng Ngao Cực như gặp kẻ địch lớn, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ hoảng sợ.  

Bởi vì trong nháy mắt thanh âm này xuất hiện, thân hình hai người bị định lại, không thể động đậy.  

Không gian phong tỏa Đại Thần Thông! “Chu Tước Thần Quân!”  

Hai người đều nhận ra chủ nhân của âm thanh này, sắc mặt thay đổi rõ rệt, nhưng Dương Thịnh lập tức khôi phục lại, vẻ mặt lãnh khốc mang theo sát ý, nói: "Lão Chu Tước kia đã đi tới chỗ đó, không thể xuất hiện ở chỗ này.  

Nhiều nhất chính là một đạo phân thân hoặc pháp lực của ông ta để lại trên người tên nhóc này.”  

"Ha ha."  

Một bóng người hư ảo từ phía sau Đường Tuấn hiện ra, hóa thành bộ dáng Chu Tước Thần Quân.  

Ông ta lạnh lùng nói: "Đây quả thực chỉ là một đạo pháp lực của tôi, nhưng cũng đủ trấn áp hai người các người rồi.”  

"Hừ.  

Chu Tước, ông cho rằng có thể bảo vệ được tên nhóc này sao, suy cho cùng đạo pháp lực này của ông là nước không có nguồn, chờ sau khi tiêu tán, chính là giờ chết của tên nhóc này!”  

Dương Thịnh ngẩng đầu nói: "Ha ha.  

Cho ông tận mắt nhìn thấy tôi gi ết chết thế hệ thanh niên có tiềm lực nhất Địa Cầu, mà ông lại bất lực không làm gì được, loại cảm giác này có phải rất nghẹn khuất hay không! Ha ha ha, suy nghĩ một chút, thật sự là thoải mái không chịu nổi.  

Chu Tước Thần Quân có thể ngang hàng tôn giả, dĩ nhiên lại ăn quả đắng ở dưới tay tôi.  

Ha ha.”  

Ầm.  

Một nắm đấm đập vào đầu Dương Thịnh, cắt đứt tiếng cười của ông ta.  

Dương Thịnh nhìn Đường Tuấn trước mắt, lửa giận trong mắt không thể ức chế, nói: "Nhóc con, cậu dám đánh tôi!”  

Đường Tuấn thu hồi nắm đấm, nói: "Có gì không dám! Bây giờ ông có thể làm gì với tôi.”  

Dưới không gian phong tỏa Đại Thần Thông của Chu Tước Thần Quân, anh cũng không có bị hạn chế.  

Lửa giận trong mắt Dương Thịnh càng thêm nóng rực, nói: "Nhóc con, tốt nhất cậu nên chạy trốn ngay bây giờ, nếu không chờ đạo pháp lực này của lão Chu Tước tiêu tán, trên trời dưới đất sẽ không ai có thể giải cứu được cậu.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi