CHIẾN THẦN THÁNH Y

Luận thân phận địa vị, Giang Ngư Bạch cần được tôn sùng hơn so với Phá Cửu Tiêu.  

Trong lòng Mộ Hàn Thu khiếp sợ, sau đó ông ta mới chậm rãi lấy lại tinh thần, khẽ chau mày nhìn Đường Tuấn.  

Hiện tại viện Mộc Hòe đã đầy người, mười người ở bên trong đều không phải là người mà anh có thể đắc tội, vậy tương đương với việc Đường Tuấn dư thừa, nên làm gì đây?  

Bỗng nhiên trong lòng Mộ Hàn Thu khẽ động, hàng lông mày nhíu lại, nói: “Tôi nhớ không phải viện Mộc Hòe còn có một gian phòng sao, cậu sai người đi thu dọn chỉnh đốn một chút, chút nữa tôi sẽ dẫn người qua đó.”  

Hạ nhân sửng sốt một lúc, rồi nói: “Ngài nói?”  

Anh ta nhìn Đường Tuấn, ánh mắt thoáng có chút lóe lên, nói: “Chuyện này không tốt cho lắm.”  

Sắc mặt Mộ Hàn Thu hơi trầm xuống, nói: “Làm theo lời tôi nói đi.”  

Hạ nhân đi thu dọn, lúc này Mộ Hàn Thu mới dẫn Đường Tuấn đi vào viện Mộc Hòe.  

Không biết là ai tiết lộ tin tức, Đường Tuấn vừa đi vào viện Mộc Hòe, chín căn phòng khác đều mở cửa ra.  

Một đám nam tử trẻ tuổi khí chất bất phàm, quý khí bức người đi ra từ bên trong.  

Đường Tuấn nhìn thấy Phá Cửu Tiêu ở phòng số hai, trên mặt người này mang theo vẻ khinh thường nồng đậm.  

Những người khác cũng đều phát ra tiếng cười giễu không thân thiện, giống như đang nhìn một tên hề bị người ta đùa bỡn.  

Đường Tuấn còn nhìn thấy Ngô Tiềm.  

Ngô Tiềm ở phòng số năm, đối với người trước đó khiến anh ta mất mặt, Ngô Tiềm không khách sáo trào phúng nói: “Ha ha, thật sự là nghèo túng.”  

Đường Tuấn không trả lời, anh đến nhà họ Mộ không phải tranh phong với những người này.  

Đừng nói những người này, cho dù là thế hệ trước của những người này đến thì cũng không cách nào khiến anh xem trọng.  

Mộ Hàn Thu thờ ơ lạnh nhạt, không có ý hỗ trợ giải vây.  

Rất nhanh, mấy người họ đi đến chỗ sâu nhất của viện Mộc Hòe.  

“Mấy ngày tiếp theo, cậu hãy ở chỗ này đi.”  

Mộ Hàn Thu chỉ vào một căn phòng rất nhỏ.  

Giờ phút này, còn có một đám hạ nhân đi ra từ trong phòng, trên tay cầm các loại tạp vật.  

Đây đâu phải là chỗ ở của người, hoàn toàn là một nhà kho chứa tạp vật.  

Vợ Mộ Hàn Thu thản nhiên nói: “Đừng cảm thấy chua xót.  

Nếu cậu có một sư phụ như y sư Tề Tinh thì cậu cũng có thể ở phòng số một.  

Bây giờ cậu chỉ đủ tư cách sống ở chỗ này, muốn ở hay không thì tùy.”  

“Được.”  

Vốn vợ chồng Mộ Hàn Thu cho rằng Đường Tuấn sẽ cứng đầu từ chối, không ngờ Đường Tuấn lại chỉ chần chờ một lúc rồi đồng ý.  

Mộ Hàn Thu bình tĩnh nhìn Đường Tuấn một hồi, sau đó cười giễu lắc đầu, nói: “Cậu cho rằng chịu đựng thì Mộ Thanh và nhà họ Mộ tôi sẽ để ý đến cậu sao?  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi