CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Bảo thấy thế, không khỏi bĩu môi nói thầm: “Nhóc Đường, cậu cũng thích ra vẻ quá nhỉ. Có điều tôi thích. Mồm miệng tên nhãi kia còn thiếu đánh hơn cả tôi. Cứ vậy đánh cậu ta đi.”  

“Tôi phải cho anh sống không bằng chết.” Phá Cửu Tiêu gầm lên.  

Trên người anh ta lộ ra hơi thở chết chóc kinh thiên động địa, điên cuồng vận động pháp lực, khiến cả lôi đài đều bị chấn động, giống như sắp bị nổ tung.  

“Liệt Địa Thập Kích!”  

Phá Cửu Tiêu chợt hét lên một tiếng, mười đạo pháp lực đồng thời đánh về hướng Đường Tuấn. Mỗi đạo pháp lực đều là Phá Cửu Tiêu đã dùng toàn lực ra tay. Phá Cửu Tiêu quả thật có năng lực đáng để kiêu ngạo. Đòn này của anh ta tương đương với lực chiến đấu tăng gấp mười! Cho dù là người ở cảnh giới Động Hư đỉnh cao, anh ta cũng có thể đấu lại được.  

Phá Cửu Tiêu cười dữ tợn, anh ta dường như đang nhìn thấy tình cảnh Đường Tuấn ngã trên mặt đất. Nhưng “Liệt Địa Thập Kích” của anh ta còn chưa đánh tới người Đường Tuấn thì một bàn tay quỷ mị đã xuất hiện ở ngay trước mắt.  

Một tiếng “bốp” vang lên, mặt bên kia của Phá Cửu Tiêu lại bị hung hăng tát cho một cái. Còn về phần Liệt Địa Thập Kích kia, mặc dù có đánh lên người của Đường Tuấn nhưng nó chẳng khác nào quăng muối bỏ biển, không gây ra bất kỳ tổn hại gì.  

Phá Cửu Tiêu trợn trừng hai mắt. Trong phút chốc, mọi người ở đây đều cảm thấy mọi thứ trở nên điên đảo hết rồi.  

“Tên nhóc thối, không phải vừa rồi cậu rất ngông cuồng sao? Mở miệng ra là ông đây, còn muốn nhường chúng tôi, chỉ dùng một tay thi đấu. Cậu nhìn lại mình xem.”  

Giọng nói trào phúng của thú nhỏ A Bảo khiến hai mắt Phá Cửu Tiêu đỏ ngầu. Anh ta trước giờ chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy.  

“A a a.”  

Phá Cửu Tiêu gào rít như dã thú, dáng vẻ điên cuồng vọt tới chỗ Đường Tuấn, một lần nữa đánh ra Liệt Địa Thập Kích.  

Nhưng không ngoài dự đoán, Đường Tuấn vẫn thong dong như cũ, trả lại cho anh ta một cái tát thẳng vào mặt.  

Phá Cửu Tiêu vô cùng kinh sợ. Vừa rồi anh ta đã phòng bị, nhưng căn bản lại không phòng bị được.  

Bốp bốp bốp.  

Tiếng bạt tai ở trên lôi đài không ngừng vang lên.  

Người của nhà họ Mộ và những người xem khác đều đã chết lặng. Ai có thể nghĩ đến kết quả lại thành ra thế này. Mọi người không khỏi nhìn Phá Cửu Tiêu bằng ánh mắt đồng tình. Bị tát như vậy e là sẽ ghi nhớ cả đời đi, thậm chí còn trở thành nỗi ám ảnh cũng không chừng.  

“Được rồi.”  

Cuối cùng, nhị trưởng lão nhà họ Mộ - Mộ Vân Khung đành phải đứng lên tuyên bố, vẻ mặt của ông ta u ám, nói: “Trận thi đấu này, Dược Đường thắng.”  

Trong lòng ông ta cũng run rẩy mãnh liệt. Lực chiến đấu của Đường Tuấn đã vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ, e là trong nhà họ Mộ cũng chỉ có đại trưởng lão Mộ Cung Hành ra tay mới có thể đấu được với anh.  

Đường Tuấn dừng tay, bước chân chưa hề dịch chuyển quá nửa phân nhưng hai bên mặt của Phá Cửu Tiêu đã sưng đến mức không nhìn ra được hình dáng. Mộ  Vân Khung cảm thấy, nếu ông ta không kêu dừng lại, chỉ sợ Phá Cửu Tiêu sẽ bị tát đến chết. Cách chết này e rằng cũng là có một không hai ở ngân hà trung ương.  

Tuy rằng dáng vẻ của Phá Cửu Tiêu vô cùng chật vật nhưng ánh mắt kia lại giống như sói đói, nhìn chằm chằm Đường Tuấn, tràn ngập oán độc.  

Đường Tuấn ra tay mạnh mẽ khiến cho mọi người trong sân đều vô cùng chấn động.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi