CHIẾN THẦN THÁNH Y

Giờ khắc này, Mộ Thanh dường như đã trở thành tội đồ của nhà họ Mộ. Nước mắt Mộ Thanh rốt cuộc cũng không kìm nén được, mặc ý rơi xuống. Nhìn vẻ mặt xấu xí của đám người nhà họ Mộ, trong lòng Mộ Thanh vô cùng ấm ức.  

Hai người Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch ngồi yên tại chỗ, khóe môi nở một nụ cười châm chọc, dáng vẻ cao cao tại thượng giống như vô cùng đắc ý vì một câu nói của mình mà tạo thành hậu quả thế này.  

“Còn không qua đây nhận lỗi!”  

Sắc mặt Mộ Vân Khung càng thêm u ám. Một tay hướng về phía Mộ Thanh định bắt lấy cô ấy. Ông ta muốn đích thân động thủ để cho Mộ Thanh hiểu rõ, bây giờ ai mới là chủ nhân của nhà họ Mộ. Nhưng tay của Mộ Vân Khung còn chưa chạm tới người Mộ Thanh thì đã bị bắt lấy. Sức lực của đối phương lớn hơn so với ông ta rất nhiều, khiến ông ta không thể tránh được.  

Mộ Vân Khung nhìn Đường Tuấn trước mặt, nói: “Dược Đường, đây là chuyện của nhà họ Mộ chúng tôi! Cậu chỉ là một người ngoài, chớ nhúng tay vào.”  

Tay Đường Tuấn hơi dùng sức làm Mộ Vân Khung lộ ra vẻ mặt đau đớn. Ông ta hoảng sợ nhìn Đường Tuấn. Lúc này ông ta mới biết được thực lực của đối phương sâu không thể lường được.  

Sau khi đẩy lùi Mộ Vân Khung, ánh mắt sắc bén của Đường Tuấn đảo qua đám người nhà họ Mộ, Giang Ngư Bạch và Phá Cửu Tiêu, lạnh lùng nói: “Lúc trước tôi đã nói qua, nếu khiến Mộ Thanh không vui, tôi sẽ hủy hoại cả nhà họ Mộ. Các người cho là tôi đang nói giỡn sao?”  

Mộ Dương Quan nghe được lời này, không khỏi nhảy dựng lên mắng: “Tên ngốc họ Dược, anh cho rằng có chút linh thạch thì có thể giả vờ lên mặt hay sao? Anh có bản lĩnh gì mà đòi hủy đi nhà họ Mộ?”  

“Nơi này không đến lượt cậu nói chuyện.” Đường Tuấn vung tay lên, Mộ Dương Quan lập tức bị đánh bay ra ngoài, hộc máu không ngừng, cuối cùng hôn mê tại chỗ.  

Bộp bộp bộp.  

Giang Ngư Bạch đứng dậy vỗ tay, cười nói: “Đúng là biết thương hoa tiếc ngọc. Có điều, chỉ biết nói miệng cũng vô dụng.”  

Anh ta nói với Phá Cửu Tiêu và Mộ Vân Khung: “Hai vị, chuyện hôm nay cho qua đi.”  

Phá Cửu Tiêu trầm ngâm một lát, gật gật đầu, nói: “Tôi nể mặt anh lần này.”  

Mộ Vân Khung nói: “Đều nghe theo bác sĩ Giang. Mộ Thanh, còn không mau cảm ơn bác sĩ Giang.”  

Giang Ngư Bạch nhún vai, nghiêng đầu nói với Đường Tuấn: “Nhìn thấy chứ. Tôi chỉ cần nói một câu là có thể quải quyết được, mà anh ở đây làm to chuyện, còn nói vớ vẩn cái gì muốn hủy đi nhà họ Mộ. Một kẻ cục mịnh chỉ biết đấm đá thì có tác dụng gì chứ.”  

Giang Ngư Bạch tươi cười trào phúng, nói: “Nhìn anh có vẻ rất thích Mộ Thanh. Có điều, thật đáng tiếc, tôi cũng rất muốn để cô ta trở thành hầu gái bên người.”  

Anh ta nói với Mộ Vân Khung: “Vòng thứ hai thi đấu cái gì, nhanh nói đi.”  

Mộ Vân Khung hơi giật mình, khóe miệng tươi cười, nói: “Mời người chứng hôn. Ai mời đến người chứng hôn làm nhà họ Mộ càng vừa lòng thì người đó chính là con rể của nhà họ Mộ chúng tôi.”  

Giang Ngư Bạch xua xua tay, có chút ghét bỏ nói: “Con rể thì bỏ đi. Tôi chỉ thiếu một người hầu gái mà thôi. Nghe nói thiên phú y đạo của Mộ Thanh không tồi, chờ đến khi tôi trở thành thần y sư, cô ta sẽ chính là hầu gái tốt nhất.”  

Phá Cửu Tiêu khinh miệt nhìn qua Đường Tuấn, châm biếm nói: “Đợi lát nữa, anh đừng quá tuyệt vọng đó.”  

Vòng thứ hai là mời đến cho nhà họ Mộ một người chứng hôn vừa ý. Nói trắng ra thì chính là xem ai có thể mời đến được người lợi hại hơn, đối với nhà họ Mộ càng đáng để kết giao hơn. Mà dựa vào thân phận của Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch, bọn họ tất nhiên có ưu thế hơn ở trong vòng thi đấu này. Người ở trong vòng tròn nào thì sẽ kết giao với những người như thế. Đương nhiên, Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch đều nằm trong vòng tròn có những nhân vật máu mặt hàng đầu của thế giới Cổ Linh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi