CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Ông nội.” Ngô Tiềm hô.  

Mấy người Mộ Vân Khung cũng vội vàng hành lễ, nói: “Gặp qua Ngô Thần Quân.”  

Ông lão này chính là Thần Quân của nhà họ Ngô – Ngô Hộ!  

Khí tức oai nghiêm của Ngô Hộ từ trên cao tràn xuống, làm cho mọi người phía dưới đều cảm thấy áp lực.  

Ngô Hộ gật đầu với Ngô Tiềm, sau đó lại nói với Giang Ngư Bạch và Phá Cửu Tiêu: “Lão già tôi nghe Ngô Tiềm báo tin, cố ý tới đây để ủng hộ cho hai cậu. Hai cậu không để ý chứ?”  

Giang Ngư Bạch và Phá Cửu Tiêu nhìn nhau, nói: “Đương nhiên không để ý.”  

Ngô Hộ từ không trung đáp xuống, ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn, khẽ nhíu mày nói: “Cậu chính là Dược Đường trong lời của Ngô Tiềm?”  

Không đợi Đường Tuấn trả lời, Ngô Tiềm đã đi tới, nói: “Ông nội, chính là anh ta.”  

“Người trẻ tuổi, vừa rồi cậu nói mặc kệ tới bao nhiêu người, một mình cậu sẽ tiếp hết phải không?”  

Ngô Hộ đánh giá Đường Tuấn từ trên xuống dưới, châm chọc nói: “Không biết nên nói cậu dũng cảm đáng khen hay là ngông cuồng, tự cao tự đại đây?”  

Đường Tuấn cười nói: “Không thử thì làm sao biết được.”  

“Thử cái rắm!”  

Ngô Hộ thô lỗ ngắt lời Đường Tuấn, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi đao, nói: “Đúng là tên nhãi ranh không biết sống chết. Không cần những người khác, một mình lão phu ở đây, cậu có thể tiếp được sao?”  

Ngô Hộ vừa nói xong câu đó thì một cỗ khí thế đáng sợ từ trên người ông ta bộc phát ra, tựa như sóng thần càn quét về phía Đường Tuấn. Ánh mắt của ông ta lạnh lẽo, hiển nhiên muốn nhân cơ hội này để hung hăng chế nhạo Đường Tuấn, đồng thời muốn thể hiện trước mặt hai người Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch một phen.  

Hành động của Ngô Hộ lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Mộ Vân Khung âm thầm lắc đầu, đây chính là kết cục cho kẻ dám mạnh miệng.  

Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch đều cười thản nhiên. Giang Ngư Bạch nói: “Sẽ không cứ như thế mà ngã xuống đấy chứ. Vậy thì còn gì thú vị.”  

“Cái đồ chó má nhà ông. Không cần nhóc Đường ra tay, đại gia khuyển tôi sẽ cắn chết ông trước.”  

Một tiếng quát lớn vang lên. A Bảo vẫn luôn ngoan ngoãn ghé vào bên chân Đường Tuấn chợt cười dữ tợn một tiếng, thân hình trở nên to lớn vô cùng, tựa như một con thú có thể nuốt chửng cả bầu trời, cắn về phía Ngô Hộ.  

......  

A Bảo cắn xuyên qua cánh tay trái của Ngô Hộ.  

“A a a.”  

Ngô Hộ đau đớn kêu lớn, cả giận nói: “Cái con thú hoang nhà mày.”  

Ông ta vận động pháp lực, muốn đẩy A Bảo ra nhưng căn bản không làm nên trò trống gì. A Bảo dùng lực, toàn bộ cánh tay của Ngô Hộ đều bị xé rách, máu tươi phun ra cả lôi đài. Không chỉ như thế, chân trước to lớn của A Bảo còn hóa thành cối xay, trực tiếp ấn trên người Ngô Hộ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi