*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đường Tuấn, anh sợ rồi sao? Đến cả người con gái của mình cũng không dám tranh giành!” Giang Ngư Bạch nói càng lúc càng quá đáng.
Lúc Tề tinh đang chuẩn bị lên tiếng ngăn cản thì Mộ Thanh bỗng nhiên đứng ra, lạnh lùng nói: “Tôi đấu với anh!”
“Cô?”
Giang Ngư Bạch khinh thường liếc qua Mộ Thanh, nói: “Cô chỉ xứng làm hầu gái cho tôi, lấy đâu ra tư cách làm đối thủ của tôi? Lui ra đi, đừng tự rước lấy nhục.”
Mấy người Mộ Vân Khung cũng khuyên nhủ: “Mộ Thanh, đừng làm loạn.”
Sắc mặt Mộ Thanh trở nên lạnh lùng, nói: “Giang Ngư Bạch, anh thật sự cho rằng bản thân anh rất mạnh đấy à? Theo tôi thấy, chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Nét mặt Giang Ngư Bạch đông cứng lại, nói: “Được lắm.”
Vừa dứt lời, anh ta hướng tay lên trời.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng trên bầu trời lại xuất hiện vô số tinh quang đang rơi xuống, hội tụ ở trong tay Giang Ngư Bạch. Anh ta dùng tinh quang đánh vào bên trong cơ thể Mộ Vân Khung. Khiếu huyệt của Mộ Vân Khung tức khắc mở rộng ra, đến lỗ chân lông cũng dâng lên một tầng ánh sáng, khiến người ta có ảo giác lâng lâng lên mây giữa ban ngày.
Giờ khắc này, công lực của Mộ Vân Khung tăng lên mạnh mẽ. Giang Ngư Bạch lấy tinh quang làm vật dẫn, không chỉ chữa trị hết những vết thương ẩn trong cơ thể Mộ Vân Khung mà còn giúp ông ta tăng thêm công lực.
Mộ Vân Khung liên tục nói cảm ơn, cảm động đến rơi nước mắt.
“Đến lượt cô!” Giang Ngư Bạch lạnh lùng nhìn về phía Mộ Thanh.
Mộ Vân Khung đã nhận được lợi ích lớn, nói: “Mộ Thanh, cô đừng có mà không biết điều. Làm hầu gái của bác sĩ Giang là vinh hạnh lớn lao của cô.”
“Muốn làm thì tự ông đi làm!” Sắc mặt Mộ Thanh lạnh lùng. Đối với vị nhị trưởng lão của nhà họ Mộ này, cô ấy đã không còn sự tôn kính nào.
Mộ Vân Khung ngẩn ra. Bị Mộ Thanh răn dạy như vậy khiến ông ta thấy vô cùng khó chịu.
“Đại trưởng lão, lúc ông vượt qua lôi kiếp, đột phá cảnh giới Thần Quân đã để lại vết thương không nhỏ ở trong cơ thể, e là sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành sau này. Bây giờ tôi sẽ chữa trị vết thương cho ông.”
Mộ Thanh khua tay, ngón tay ngọc ngà thon dài biến thành ảo ảnh, đập vào trên người Mộ Cung Hành. Một lực sấm sét cùng khí tức của kiếp nạn thoát ra khỏi cơ thể Mộ Cung Hành. Thân hình già nua của Mộ Cung Hành giống như được thay da đổi thịt, trở nên trẻ trung hơn rất nhiều.
Giang Ngư Bạch ngây người nhìn cảnh tượng khó tin này. Lúc Mộ Thanh dừng tay lại, anh ta vẫn còn đang thất thần, không ngừng lẩm bẩm: “Không có khả năng. Cô làm sao có thể?”
Mộ Thanh lạnh lùng nhìn Giang Ngư Bạch, khinh thường nói: “Giang Ngư Bạch, bây giờ anh còn dám nói muốn thu nhận tôi làm hầu gái nữa không? Anh có đủ tư cách sao?”
Mộ Cung Hành lúc này đã biến thành một người trung niên, giọng nói run run: “Mộ Thanh, cô?”
Tề Tinh thở dài, nói: “Chúc mừng nhà họ Mộ xuất hiện một vị thần y sư.”
Lời vừa dứt, sắc mặt người nhà họ Mộ lập tức thay đổi kịch liệt, nhìn về phía Mộ Thanh bằng ánh mắt phức tạp.
Mộ Thanh đã trở thành thần y sư!
“Nhà họ Mộ có thần y sư!”
“Nhà họ Mộ có hai vị Thần Quân!”
Cảm xúc kích động, kìm nén đã lâu dường như bùng nổ tại thời khắc này. Có rất nhiều người nhà họ Mộ đều rơi lệ đầy mặt, dùng ánh mắt vui mừng, tự hào nhìn Mộ Thanh. Giang Ngư Bạch nói bản thân anh ta có thể trở thành thần y sư trong vòng mười năm, nhưng dù sao đấy cũng là một ẩn số không biết trước, mà hiện tại Mộ Thanh đã trở thành một thần y sư rồi.