CHIẾN THẦN THÁNH Y

Dọc đường đi, Đường Tuấn cũng biết được thân phận của Cổ Linh Vương ở trong quân diệt ma. Ông ta vậy mà lại là một vị tướng quân của quân diệt ma. Theo như Cổ Linh Vương nói, hiện giờ quân diệt ma có ba vị tướng quân, ngoại trừ ông ta thì còn có một vị khác đang chinh chiến ở chiến trường kỷ nguyên và một vị khác đang trấn giữ quân diệt ma.  

Cổ Linh Vương dẫn Đường Tuấn tiến vào bên trong một đại sảnh của thành luỹ chiến tranh.  

Trong đại sảnh, đã có một ít người đang đợi sẵn ở đó. Ngồi ở vị trí chủ toạ là một người đàn ông trung niên có thâm hình vạm vỡ, còn lại mấy vị bên dưới đều thuộc cảnh giới Thần Quân. Đường Tuấn vừa tiến vào đại sảnh đã lập tức cảm ứng được một cỗ địch ý mãnh liệt. Theo cảm ứng, anh nhìn thấy một người phụ nữ có khuôn mặt lạnh lùng.  

Đường Tuấn hiểu ra: “Có lẽ cô ta chính là Viên Lâu Lan.”  

Hai người vừa mới tiến vào, Viên Lâu Lan lạnh lùng mở miệng, giọng điệu dạy dỗ: “Cổ Linh Vương, hoá ra là ông. Cái lão già chết tiệt nhà ông không ở thế giới Cổ Linh dưỡng thương, chạy tới đây làm cái gì? Cái tên quỷ nhỏ bên cạnh là học trò của ông sao? Anh ta có tư cách gì mà tiến vào? Còn không mau cút ra ngoài.”  

Viên Lâu Lan rõ ràng đã đoán ra thân phận Đường Tuấn nhưng vẫn nói ra những lời như vậy, hiển nhiên cô ta đang muốn lợi dụng cơ hội để xỉ nhục Đường Tuấn một phen trước.  

Sắc mặt Cổ Linh Vương lạnh lùng, nói: “Viên Lâu Lan, vết thương của tôi đã khỏi.”  

Lúc nói chuyện, thân hình của ông ta dao động, một luồng sức mạnh khí huyết hùng hồn xông thẳng lên trời cao. Mọi người trong đại sảnh đều thay đổi vẻ mặt, sau đó là lũ lượt đi chúc mừng.  

Viên Lâu Lan vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Cổ Linh Vương. Cổ Linh Vương từng đi tìm Tô Không Du, cho nên cô ta cũng có hiểu biết nhất định về thương thế của Cổ Linh Vương. Bị thời gian căn nguyên chi lực gây thương tích, đến Tô Không Du cũng phải bó tay.  

“Cậu ấy là bác sĩ Đường Tuấn, là bác sĩ chỉ đạo quân diệt ma mà tôi đề cử lần này. Cậu ấy sẽ tiếp nhận công tác của cô.”  

Giọng nói của Cổ Linh Vương như chuông lớn, nói chuyện không hề khách khí.  

“Tiếp nhận công tác của tôi? Nói mà không biết ngượng mồm.”  

Viên Lâu Lan khinh thường liếc nhìn Đường Tuấn, nói: “Một thần y sư mới thăng cấp cỏn con cũng muốn tới đoạt bát cơm của tôi. Đúng là không có phép tắc. Hơn nữa, người này còn là kẻ sót lại của Trái Đất, các ông dám dùng anh ta sao?”  

Lời của Viên Lâu Lan làm không ít người trong sân đều thay đổi sắc mặt.  

Tướng quân Phong ngồi ở vị trí chủ toạ đưa tay ra hiệu im lặng, nói: “Năm đó, lúc quân diệt ma thành lập cũng có bác sĩ của Trái Đất tới làm bác sĩ chỉ đạo. Nếu đã gia nhập quân diệt ma thì nên tạm thời vứt bỏ mọi thành kiến.”  

Anh ta nhìn về phía Cổ Linh Vương, nói: “Vừa rồi tôi đã thương lượng xong với bác sĩ Viên. Để bác sĩ Đường thi đấu với cô ta, người nào có thể thắng thì người đó chính là bác sĩ chỉ đạo của quân diệt ma.”  

“Thi đấu như thế nào?” Cổ Linh Vương hỏi.  

Viên Lâu Lan nói: “Rất đơn giản. Chọn lựa ba người trong đám binh lính mới gia nhập, lần lượt tiến hành khai phá thân thể cho bọn họ. Nửa tháng sau, để ba người đó tiến hành thi đấu với nhau.”  

Cổ Linh Vương nói: “Bác sĩ Đường cảm thấy thế nào?”  

Đường Tuấn gật đầu, nói: “Có thể.”  

Viên Lâu Lan vung tay lên, nói: “Vậy được. Bây giờ chúng ta lập tức đi tuyển người.”  

Đám người lại đi vào căn cứ huấn luyện bên ngoài một lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi