CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai quyền của Giang Thành bị bàn tay Đường Tuấn chặn lại, phát ra âm thanh nặng nề.  

Lúc này một quyền Khai Sơn cũng không thể bức lùi thân hình Đường Tuấn.  

“Hả?”  

Giang Thành nhướng mày, hai quyền vừa rồi của anh ta chưa sử dụng toàn lực.  

Nhưng lúc này anh ta mới phát hiện thực lực Đường Tuấn mạnh hơn tưởng tượng của anh ta rất nhiều, hơi khác với thần y sư yếu đuối trong tưởng tượng của anh ta.  

“Vì có được một cơ hội châm cứu, liều mạng đây.”  

Giang Thành không kịp suy nghĩ nhiều, hét nhẹ một tiếng, sức mạnh cuồng bạo mở ra toàn bộ.  

Cho dù thật sự không cẩn thận làm bác sĩ Đường bị thương, cùng lắm thì chủ động nhận sai, đổi lấy một lần cơ hội châm cứu, rất đáng giá.  

Nhưng anh ta vừa nghĩ đến đây, đã nghe thấy giọng của Đường Tuấn vang lên: “Ra tay với tôi còn dám suy nghĩ lung tung.”  

Bộp một tiếng, cả người Giang Thành bị quạt bay ra ngoài.  

Giang Thành ngây ra tại chỗ, vẻ mặt không thể tin nhìn lấy Đường Tuấn.  

Đường Tuấn không hề dịch chuyển bước chân, hơn nữa từ đầu đến cuối chỉ dùng một tay.  

Ừng ực.  

Giang Thành không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, dường như bản thân đã đánh giá thấp năng lực của bác sĩ Đường này.  

Những người khác cũng nghĩ đến điều này.  

Đường Tuấn cười ha ha nhìn Giang Thành, nói: “Tăng tập luyện gấp đôi, đừng quên đó.”  

Giang Thành há miệng, vẻ mặt sầu khổ, đây chẳng phải là bản thân tự đào hố rồi nhảy vào sao?  

Phải biết rằng huấn luyện của quân diệt ma là dựa theo tình hình bản thân của mỗi người mà có, nếu như tăng tập luyện gấp đôi thì có thể lấy luôn nửa cái mạng của Giang Thành rồi.  

Đường Tuấn nói: “Tôi cũng vì tốt cho anh thôi.  

Mặc dù thương thế trong cơ thể anh đã giảm không ít, nhưng vẫn có chút phù phiếm, tập luyện nhiều chút mới có lợi đối với anh.  

Đợi khí tức anh trầm ổn, nói không chừng có thể đánh bại tôi.”  

Nhìn thấy nụ cười của Đường Tuấn, Giang Thành và mấy tân binh quân diệt ma khác đều cảm thấy run rẩy.  

Đây tuyệt đối là báo thù.  

Còn có “đợi khí tức trầm ổn, thì có thể đánh bại” là lời quỷ quái gì vậy.  

Một tay đánh bay Giang Thành, hơn nữa còn không chút biểu cảm, dường như đang nói với người khác là tôi chưa dùng hết sức.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi