CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, nói: “Chúng mày chẳng qua chỉ là tàn linh mà thôi.”  

Thần niệm tiến ra từ giữa mi tâm anh, hóa thành một cơn gió lốc tinh thần, quét qua rừng cây này. Tiếp theo sau đó, từng luồng tàn linh màu xám trắng nửa trong suốt hiện ra từ trong cổ thụ. Có thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của chúng nó rồi. Khí tức của đám tàn linh này so với những tàn linh đang bay trong không trung trên đầu bời kia mạnh hơn rất nhiều.  

Sau khi tàn linh bay ra, đám cây cô thủ đều biến thành màu xám trắng hest, mà sau đó có thể dùng tốc độ mà mắt thường thấy được sự mục rữa bắt đầu, rồi dần trở thành những mảnh gỗ vụn, cuối cùng biến thành những đám khói xanh mà biến mất.  

Sau khi đám cây cổ thụ biến mất, Đường Tuấn đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến con người ta sởn hết gai ốc.  

Sau khi đám cổ thụ ấy biến mất, trên mặt đất còn lại nguyên một đám hố, mà lúc này trong đám hố ấy rải rác vô số thi thể đã hư thối hoặc đang hư thối, có vài thi thể còn rất nguyên vẹn, có thể nhìn ra đại khái khuôn mặt.  

“Những thứ này rốt cuộc là cây gì vậy chứ? Thế mà lại lấy người chết làm chất dinh dưỡng.”  

A Bảo run run nói.  

“Ha ha ha, thằng nhãi, rồi chúng mày cũng trở thành chất dinh dưỡng cho cây vong linh mà thôi!”  

Tàn linh tróc ra từ chỗ cây cổ thụ, cũng không có kinh sợ, ngược lại còn kêu lớn lên.  

“Cây vong linh.”  

Đường Tuấn cau mày, trầm giọng nói: “Nghiêm túc mà nói, chúng mày cũng là vong linh, vì sao phải sống nhờ trong cây, hấp thụ năng lượng từ xác chết?”  

Tuy đám cổ thụ có cắn nuốt những thứ kia, nhưng những tàn linh sống ký gửi trong cây mới là đầu não.  

Đám tàn linh bị Đường Tuấn dùng thần niệm giam cầm giữa không trung, nghe vậy không khỏi giật mình, cất giọng lạnh lùng: “Thằng nhãi, mày thế mà lại nhìn ra được. Hi hi, ai bảo bọn họ không phục tùng? Không phục tùng chính là có kết cục như vậy, không chỉ linh hồn phải đọa vào Cửu U vĩnh viễn, đến thân thể sau khi chết cũng phải trở thành chất dinh dưỡng của bọn tao!”  

“Không phục tùng ai?”  

Đường Tuấn không nhịn được mà hỏi.  

Đám tàn linh cười hi hi, nói: “Đợi khi nào mày chết ở đây thì sẽ biết thôi.”  

Đám tàn linh này rất tự tin, dường như cảm thấy Đường Tuấn không làm được gì chúng, cho nên nói chuyện rất kiêu ngạo.  

“Nhóc Đường, hay là chúng ta đi đi. Tôi cứ thấy ở đây kì lạ lắm. Cậu xem những cái xác dưới hố đi, mùi xác chết cực kỳ nồng, sợ rằng đã chết vài năm rồi, thế mà còn có thể giữ nguyên vẹn thế kia. Chỗ này cứ như một cái nhà xưởng chuyên xử lý thi thể ấy.”  

A Bảo có hơi sợ hãi mà nói.  

Trong lòng Đường Tuấn bỗng xao động, nhìn những thi hài kia rồi thấp giọng nói: “Đến thi thể những tu sĩ bình thường đều có thể bảo quản lâu mà không hư hại, vậy nếu là tu sĩ có tu vi càng cao thì sao, không chừng có thể giữ được lâu hơn?”  

Đám tàn linh cười lạnh lùng, bỗng phát ra một luồng sáng. Tất cả tàn linh hợp lại cùng một chỗ, tạo thành một luồng ánh sáng lớn.  

Trong luồng ánh sáng đó truyền tới một điệu cười quái lạ, khiến con người ta nghe thấy đều phải sởn gai ốc.  

Luồng ánh sáng bay qua bay lại giữa không trung, cuối cùng tiến vào một cái xác trong hố.  

Sột soạt sột soạt. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi