*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt Thiên Phong thần quân bỗng thay đổi, nhìn về phía cái bóng dáng cực kỳ cao lớn kia, giọng điệu run rẩy, thất thanh nói: “Là đại ma thần!”
Anh ta cũng biết hành động lần này là tìm kiếm sự xuất hiện của đại ma thần trong ma tộc cổ.
Nhưng trong ba nơi, việc đại ma thần xuất hiện ở khe phong ma có xác suất thấp nhất, Thiên Phong thần quân đã tưởng rằng mình sẽ không xui xẻo tới mức gặp phải.
Nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn ngược lại.
Đại ma thần cười lạnh một tiếng, một đám bóng đem mau chóng phủ lấy đám người Thiên Phong thần quân.
Rầm rầm rầm rầm.
Đám người Thiên Phong thần quân cứ như bị hóa đá, mặt không có bieur hiện gì, toàn bộ đều ngã trên mặt đất.
Rất nhanh xung quanh bỗng xuất hiện bốn gốc cây vong linh, trồng trên thi thể bọn họ.
Thấy cảnh tượng này, đại ma thần không khỏi cười một tràng: “Xem ra lần này tới khe phong ma là chuẩn rồi.”
Đám tàn linh và cây vong linh lại giống như không nhìn thấy đám người đại ma thần.
Đại ma thần chỉ vào hai hướng, nói: “Hai chỗ đó còn có đội quân diệt ma, ngoại trừ thằng nhãi tên Đường Tuấn, những kẻ khác đều giết hết đi. Không ngờ lần này đám quân diệt ma lại là do y sư mới nhậm chức chỉ đạo, ta quá may mắn rồi.”
“Vâng.”
Mười mấy cái bóng đen đáp, rồi phiêu tán biến mất.
Đại ma thần nhìn về phía chỗ sâu trong khe phong ma, thấp giọng tự nói: “Những thi thể nuôi dưỡng mấy vạn năm kia, không phù hợp để làm vật thí nghiệm nữa rồi.”
Sau khi diệt trừ mấy đám tàn linh, lão ta đã đạt tới phạm vi cực hạn mười vạn km.
Mười vạn km.
Đây là phạm vi xa nhất bên ngoài khe phong ma, nếu còn muốn tiến vào hơn trước, thì sự nguy hiểm của khe phong ma sẽ càng tăng cao.
Nhưng Đường Tuấn cảm nhận trong biển hỗn độn thần văn càng lúc càng mãnh liệt hơn, là một bộ phần của hỗn độn thần văn đang ở phía trước.
Đúng vào lúc Đường Tuấn đang do dự không biết nên tiếp tục tiến về phía trước hay không, linh phù truyền tin bỗng rung lên, là Viêm Lang thần quân truyền tin tới.
“Đường đại sư, chúng ta gặp phải một tộc cổ ma rồi. Đối phương có mười mấy vị ma thần, chúng ta không phải đối thủ của bọn chúng. Bên Thiên Phong không trả lời tôi, tôi lo họ xảy ra chuyện ròi.”
Giọng của Viêm Lang thần quân vô cùng sốt sắng. Đường Tuấn cũng truyền tin cho Thiên Phong thần quân, quả nhiên như đá chìm đáy biển.
“Có phát hiện đại ma thần không?” Đường Tuấn hỏi.
Viêm Lang Thần Quân đáp: “Không thấy.”
Đường Tuấn gật đầu, thầm nói: “Có lẽ những ma thần đó đã chia ra hành động rồi.”
Vẻ mặt của anh như đông cứng lại, nếu không có loại cường giả nào giống đại ma thần, vậy có gì mà anh phải sợ.
“Nói cho tôi biết vị trí của mọi người đi.” Đường Tuấn hỏi.
Viêm Lang thần quân nhanh chóng truyền tin vị trí của mình tới.
Bởi vì ba hướng ở phía trước đã chia thành đội ngũ hình quạt đi tìm, cho nên lúc này khoảng cách lúc rời còn rất xa.