*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạnh Tinh Hà chỉ liếc mắt một cái, đã không muốn nhìn thêm cái nào nữa. Đối thủ của ông ta là Chu Tước thần quân, còn về Đường Tuấn, vẫn chưa đủ tư cách đâu.
“Bác sĩ Đường, cậu đừng có xúc động.” Cổ Linh Vương vội vàng khuyên nhủ.
Người mà chưa từng bước vào chiến trường ký nguyên, vốn dĩ không có cách nào tưởng tượng được đến độ hỗn loạn của nơi đó, đó là một chiến trường giết chóc chân chính. Thế lực của Mạnh Tinh Hà ở trong chiến trường kỷ nguyên không hề nhỏ, Đường Tuấn thế đơn lực cô, rất dễ dàng bị người khác tính kế.
“Tôi không xúc động.”
Ánh mắt của Đường Tuấn hơi nghiêm lại. Hai người Đạo Nhất Thần Tử và Ngao Vấn Thiên đều dám tiến vào chiến trường kỷ nguyên, có cái gì mà anh không dám cơ chứ? Anh có căn nguyên chi lực, lại có đan hoàn thần bí trong thân thể, những người ở trong cảnh giới Thần Quân muốn giết chết được anh cũng không có mấy ai.
Bộp bộp bộp.
Nam thanh niên vỗ vỗ bàn tay, cười nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Mạnh Thiển tôi đây cũng có chút bội phục anh. Nếu như anh đã quyết định rồi, vậy anh chuẩn bị một chút đi. Mấy ngày nữa sẽ cùng chúng tôi tiến vào trong chiến trường kỷ nguyên.”
Tên của nam thanh niên này là Mạnh Thiển, chính là thiếu tướng quân trong miệng mấy người thủ vệ.
Cổ Linh Vương và tướng quân Phong thấy Đường Tuấn đã quyết định, cũng không khuyên nhủ thêm nữa. Bọn họ cảnh giác mà nhìn về phía Mạnh Tinh Hà, ánh mắt mang theo một tia cảnh cáo.
Mạnh Tinh Hà cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Ra tay với cậu ta chỉ làm hạ thấp đi thân phận của tôi mà thôi.”
Một hồi hội nghị cứ như vậy mà kết thúc.
“Bác sĩ Đường, nếu như cậu quyết định tiến vào chiến trường kỷ nguyên, vậy có một số chuyện tôi nhất định phải giải thích rõ với cậu một chút.”
Vẻ mặt của Cổ Linh Vương nghiêm túc, nói: “Ở bên trong chiến trường kỷ nguyên, thế lực mạnh nhất không phải là kỷ nguyên người tu hành như chúng ta, cũng không phải là Cổ Ma tộc, mà là một thế lực được gọi là cung Hỗn Nguyên.”
“Cung Hỗn Nguyên?” Lông mày của Đường Tuấn nhăn lại.
Anh chưa bao giờ nghe thấy cái tên này. Nếu như trong trung ương ngân hà có một thế lực mạnh mẽ đến như thế thì anh hẳn là phải có biết đến đôi chút.
Cổ Linh Vương nói: “Không sai. Cung Hỗn Nguyên này cũng không phải là kỷ nguyên của chúng ta, cũng không phải là kỷ nguyên của đám Cổ Ma tộc kia. Tôi chỉ biết là nó tồn tại từ rất xa xưa trước kia rồi, rất có thể đã tồn tại vượt xa mười kỷ nguyên rồi. sở dĩ chiến trường kỷ nguyên có nét đặc thù, cung Hỗn Nguyên chính là một trong số những nguyên nhân.”
Trong lòng của Đường Tuấn chấn động cực mạnh.
Thời gian tồn tại vượt quá mười kỷ nguyên. Tuổi thọ của một tôn giả có dài đến như vậy hay không cũng đã là một điều khó nói rồi.
“Sở dĩ Cổ Ma tộc có nhiều người trong tộc bình thường như thế lại kéo dài được đến giờ này, chính là vì có được một loại bí pháp từ cung Hỗn Nguyên. Nguyên nhân phần lớn khiến cho các thế lực trên chiến trường kỳ nguyên chém giết lẫn nhau, chính là vì đạt được bảo vật và phương pháp tu luyện của cung Hỗn Nguyên. Có một số thứ có thể khiến ngay cả tôn giả cũng vung tay đánh nhau hòng cướp đoạt.”
Cổ Linh Vương lại lần nữa ném ra một tin tức lớn khiến cho Đường Tuấn chấn động.
Vào thời điểm Cổ Linh Vương đã nói dứt lời, nỗi lòng Đường Tuấn qua hồi lâu vẫn không có cách nào bình tĩnh lại như cũ. Dựa theo như lời của Cổ Linh Vương, cung Hỗn Nguyên rất mạnh mẽ, đã từng có một đứa trẻ đi ra từ trong cung Hỗn Nguyên, vậy mà lại mang tu vi cảnh giới Tôn Giả. Một vị tôn giả của Cổ Ma tộc nói năng lỗ mãng đối với người này, bị đứa trẻ đó đánh hai ba cái dẫn đến trọng thương.