CHIẾN THẦN THÁNH Y

Lâm Giang Tiên nhướng mày nói: “Nếu như cậu đã không muốn nói thì tôi cũng sẽ không ép buộc. Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu rằng đội ngũ đã bỏ rơi cậu thực sự không có mắt nhìn. Y thuật của cậu rất tốt, không biết cậu có thể giúp tôi một việc không?”  

Khương Nghi đưa đám người Lãnh Thiên Sơn đi ngoài đúng lúc vừa bước vào.  

Khuôn mặt xinh xắn khẽ thay đổi nói: "Cha, cha muốn để anh ta khám bệnh cho mẹ sao?"  

Không biết vì sao, Khương Nghi không chống lại lời đề nghị này.  

Lâm Giang Tiên gật đầu và nói: “Cha muốn để cậu ấy thử một chút.  

Vợ tôi có một số vấn đề về thể chất và đang hôn mê, cậu có thể khám một chút được không? "  

Đường Tuấn suy tư một chút rồi nói: "Được"  

Anh vừa đến chiến trường kỷ nguyên, đối với mọi thứ còn vô cùng lạ lẫm.  

Vừa haycần phải dựa vào một thế lực lớn thì mới có thể hiểu được.  

Mặc dù Lâm Giang Tiên rất mạnh mẽ, nhưng ông ta không hùng hổ hăm doạ như Mạnh Tinh Hà nên Đường Tuấn cũng sẵn sàng kết giao.  

Minh châu tỏa ra ánh sáng dịu dàng, trong không khí tràn ngập mùi vị rất nhẹ nhàng.  

Giữa phòng có một chiếc giường Bạch Ngọc, trên đó là một người phụ nữ khoan thai và sang trọng đang nằm.  

Mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng khí chất vẫn không hề suy giảm.  

Lông mày của người phụ nữ có phần giống với Khương Nghi.  

"Đường Tuấn, đây là mẹ của tôi."  

Khương Nghi nhìn người phụ nữ nằm trên giường Bạch Ngọc, vẻ mặt lại bắt đầu trở nên buồn bã.  

Cô ta  nghĩ rằng mình chỉ đi chơi một lúc nhung không ngờ khi trởi về lại xảy ra chuyện này. Nếu như suốt cuộc đời này mẹ cô ta nằm hôn mê bất tỉnh trên giường Bạch Ngọc này, khi nghĩ đến hậu quả này, cô ta bất giác nhìn Đường Tuấn với một chút hy vọng trong mắt, nói: "Đường Tuấn, anh nhất định sẽ có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, đúng không?"  

Đường Tuấn nghiêm túc nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."  

Trong khi nói, anh đã bắt đầu quan sát tình trạng của người phụ nữ này.  

Một lúc sau, trong lòng anh vừa động rồi nói: "Đây là loại phương pháp trị liệu gì?"  

Lâm Giang Tiên trả lời: “Trước đây, bác sĩ Tô Không Du luôn là người điều trị cho vợ tôi, một trời gian trước bác sĩ Tô gặp chuyện không may, trong suốt quang thời gian này tôi không thể tìm được người phù hợp để chữa bệnh cho vợ mình.  

Trong toàn bộ chiến trường thế kỷ, không có mấy ai có thể so sánh về t thuật với bác sĩ Tô."  

Đường Tuấn khẽ gật đầu.  

Chẳng trách có chút cảm giác quen thuộc.  

Cổ Linh Vương đã từng đưa cho anh một số ghi chép về y thuật của Tô Không Du mà ông ta đã giành được từ Viên Lâu Lan.   

Anh cũng đã xem lướt qua. Mặc dù nội dung trong đó không đầy đủ  nhưng cũng đã mang đến cho anh không ít sự gợi ý  

"Bác sĩ Đường."  

Giọng Khương Nghi run run hét lên.  

"Để tôi thử."  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi