CHIẾN THẦN THÁNH Y

Trên bầu trời những giọt máu bay lả tả.  

"A..."  

Viên Nhị gầm lên một tiếng.  

Không chỉ bởi vì lòng bàn tay bị thương, mà còn bởi vì khí tức mạnh mẽ kỳ lạ xuất hiện.  

Vũ Vô Thương nhìn cảnh này thì không thể tin được.  

Cô ta thực sự đã làm bị thương người gác cổng của cửa thứ hai.  

Ánh mắt của Mạnh Thiển và những người khác bên dưới đều kinh ngạc và run sợ.  

"Chẳng lẽ Vũ Vô Thương đột phá?"  

"Chết tiệt! Trận mưa này cua Vũ Vô Thương vận may thật tốt quá."  

Mạnh Thiển nắm chặt nắm đấm, vừa rồi anh ta cũng cảm giác được khí tức của Vũ Vô Thương thay đổi, cho nên anh ta đương nhiên nghĩ tới phương diện này.  

Chỉ có Vũ Vô Thương biết điều đó.  

Vừa nãy khi cô ta lâm vào nguy hiểm đã hoàn toàn đã hiểu ra một số cái, nhưng sự thấu hiểu này không bao giờ có thể chuyển hóa thành chiến lực trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.  

Cô ta hơi cau mày, trong nháy mắt vừa rồi, dường như cô ta đã nhận thấy rằng pháp lực của Viên Nhị đã giảm đi một chút.  

Chính vì điều này mà những vũ ti chi kiếm của cô ta có thể xuyên qua lòng bàn tay của Viên Nhị.  

"Rốt cuộc là tại sao"  

Vũ Vô Thương nhìn chằm chằm vào Viên Nhị, trong nội tâm không ngừng suy đoán.  

"Rốt cuộc là ai?"  

Trong mắt Viên Nhị lửa giận hừng hực.  

Nó hoàn toàn không cho rằng là vì Vũ Vô Thương, cho dù sau khi Vũ Vô Thương đột phá, nó cũng không để trong mắt.  

"Đúng rồi.  

Đó là người có sức mạnh bổn nguyên.  

Chắc chắn là vậy."  

Viên Nhị chợt nghĩ đế.  

Mặc dù đã đoán được, nhưng Viên Nhị vẫn bất lực, nó thậm chí không thể cảm nhận được khí tức vừa mới phát ra là từ đâu.  

Nó nhìn Vũ Vô Thương, trong mắt lóe ra tia sáng dữ dội, thầm nghĩ: "Anh vì cô ta mà ra tay, vậy tôi sẽ buộc anh phải xuất hiện."  

Một luồng khí dữ dội hơn trước phát ra từ cơ thể nó, thân thể nó bắt đầu lớn hơn, khi dừng lại thì nó đã cao tới ba mươi thước rồi.  

Thân hình khổng lồ, cột đá không có chỗ cho nó đứng, chỉ có thể lơ lửng trên không trung, bóng lón đổ xuống Thạch Lâm phía dưới.  

"Toàn lực xuất thủ."  

Nội tâm Mạnh Thiển run lên.  

Viên Nhị ở trạng thái này thực lực không kém gì Tiểu Tôn Giả.  

Đừng nói đến sự kết hợp hiếm thấy của Vũ Vô Thương và Đường Tuấn, cho dù là anh ta và Giang Hàn Nguyệt đi lên cũng không ngăn được mấy chiêu.  

Vũ Vô Thương sững sờ, dưới khí thế áp chế của Viên Nhị, cô ta gần như không có dũng khí ra tay.  

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Đường Tuấn lọt vào tai cô ta: “Cô muốn từ bỏ như vậy sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi