CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vũ Vô Thương truyền âm giải thích đối với Đường Tuấn: “Cái tên Viên Nhân Phi này cũng là một đệ tử ngoại cung của Hỗn Nguyên, thực lực cực kỳ cường hãn, xếp thứ một trăm bốn mươi trên bia kỷ nguyên. Đồng thời, anh ta còn là đệ tử của một vị tiểu Tôn Giả của căn cứ cấp Vũ, thân phận tôn quý. Trong bốn tầng căn cứ, thực lực của anh ta chắc chắn được coi là nổi bật. Không ngờ được mấy người Giang Hàn Nguyệt vậy mà lại có thể mời tới được một vị viện trợ mạnh mẽ đến như vậy.”  

Viên Nhân Phi nhìn về phía mấy người Vương Trùng, Vũ Vô Thương, ánh mắt không có ý tốt, cười dữ tợn mà nói: “Nghe nói tiền bối Lâm Giang Tiên vừa gây dựng lại tiểu đội Sát Thần. Ha ha, hiện tại xem ra là sự thật. Mấy người hẳn là tới đây khiêu chiến với bọn ta phải không?”  

Tự bản thân Vương Trùng cũng có xếp hạng thứ tự ở trên bảng Kỷ Nguyên, ở thứ tự một trăm tám ba, có sự chênh lệch cực lớn với Viên Nhân Phi. Nhưng chuyện cho tới nước này rồi, cũng không cho phép Vương Trùng lùi bước nữa. Còn nữa, không hiểu vì sao, một cỗ cảm xúc thô bạo ham muốn giết chóc bỗng nảy sinh từ tận dưới đáy lòng của Vương Trùng, ngay cả máu cũng trở nên nóng bỏng vô cùng. Mặc cho Vương Trùng vẫn cố gắng dùng lực áp chế xuống, những vẫn không có hiệu quả gì.  

“Chẳng lẽ là dấu hiệu đột phá?” Vương Trùng thầm nghĩ trong lòng.  

Mạnh mẽ áp cỗ cảm xúc thô bạo xuống dưới đáy lòng, Vương Trùng trầm giọng nói: “Không sai.”  

Viên Nhân Phi cười ha hả, nói: “Vương Trùng, nếu như anh muốn giao thủ với tôi mà nói, vậy thực sự là không cần thiết đâu, anh chắc chắn không phải là đối thủ của tôi!”  

Anh ta nghiêng con mắt nhìn về phía Vũ Vô Thương, mang theo vài phần khinh miệt, nói: “Vũ Vô Thương, cô vừa mới trở thành đệ tử ngoại cung của Hỗn Nguyên, căn nguyên không gian hẳn là cũng mới vừa tiến được một bước thôi. Tăng trưởng ở sức mạnh cũng hữu hạn, cô cũng không phải là đối thủ của tôi.”  

Nói chuyện cuồng ngạo, nhưng lại không ai đứng ra phản bác. Bởi vì Viên Nhân Phi có vốn liếng để tự mãn.  

Vương Trùng cười lạnh nói: “Viên Nhân Phi, tôi thừa nhận thực lực cá nhân của anh rất mạnh mẽ. Nhưng nếu như tổ đội với nhau, vậy thứ quan trọng nhất chính là năng lực chỉnh thể của toàn đội.”  

Viên Nhân Phi cười khẩy nói: “Vương Trùng, anh nói nhiều như vậy, đơn giản chính là muốn đổi phương pháp tỉ thí có đúng không. Nói thử xem, anh muốn đánh như thế nào?”  

Ánh mắt Vương Trùng nhìn về phía Đường Tuấn có mang theo vài phần giảo hoạt, nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta chọn một phương pháp chiến đấu công bằng nhất. Từ những người trong đội ngũ chọn ra ba người phù hợp nhất để tỷ thí, phân biệt là người yếu nhất trong đội, người mạnh nhất trong đội và một người tùy ý, ba trận thắng hai. Anh cảm thấy thế nào?”  

Viên Nhân Phi không có do dự, nói: “Đương nhiên có thể. Vậy cứ bắt đầu từ người yếu nhất trước đi, dù sao thì trận này cũng không có gì đáng xem cả. Thôi Đoan, trận đầu bắt đầu với cậu.”  

Giọng nói vừa dứt, một người đàn ông có dáng người thấp bé, hốc mắt hãm sâu, mang lại cho người ta một loại cảm giác cực kỳ đáng khinh đi ra từ phía sau lưng của Viên Nhân Phi. Cậu ta có chút bất mãn nói: “Viên Nhân Phi, lão tử sao lại trở thành người yếu nhất hả.”  

Viên Nhân Phi cười lạnh nói: “Vậy anh nói thử xem, trong mấy người chúng ta, anh đánh thắng được ai vậy?”  

Thôi Đoan ngượng ngùng cười, nói: “Lão tử chỉ là kém một chút như vậy mà thôi. Nếu như một ngày nào đó có đột phá, vậy nhất định sẽ kéo vị trí của cậu xuống khỏi bảng xếp hạng.”  

Viên Nhân Phi nói: “Anh cứ chiến thắng trận này trước đi đã rồi nói sau.”  

Thôi Đoan nói: “Được thôi.”  

Anh ta nhìn về đám người Vương Trùng, nhướng mày nói: “Mấy người ai ra chiến đấu đây? Vương Trùng, nghe nói thực lực của cậu không tồi, nếu không thì cậu tới đánh với tôi một chút đi. Dù sao thì cậu cũng đâu đánh lại Viên Nhân Phi.”  

Sắc mặt của Vương Trùng có chút khó coi, nói: “Anh vẫn chưa xứng để đánh với tôi đâu. Đường Tuấn, bước ra khỏi hàng.”  

Trong nháy mắt, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Đường Tuấn. Những người khác trong tiểu đội Sát Thần đều có một tâm thái xem kịch vui, cũng không có vẻ mặt ngoài ý muốn chút nào.  

Vương Trùng trầm giọng nói: “Làm thành viên yếu nhất của tiểu đội Sát Thần, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, đánh bại Thôi Đoan.”  

Anh ta cố ý nhấn thật mạnh vào hai từ ‘yếu nhất’.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi