CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo tiếng quát khẽ của Liễu Phi Tiên, giáo dài màu bạc đâm tới khiến Vương Trùng bị đánh lui ra mấy kilomet.  

Trên đạo khí cự kiếm xuất hiện ra nhiều vết nứt.  

Mặc dù Vương Trùng thể hiện ra thực lực không tệ, nhưng quả thật chưa đủ để đánh bại Viên Nhân Phi.  

Đám người ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía của Vương Trùng.  

"Tôi không thể thua!"  

Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Giang Tiên bọn họ, trong lòng của Vương Trùng bắt đầu hoảng sợ.  

Vất vả lắm anh ta mới có được danh tiếng này, tuyệt đối không thể bị phá huỷ như vậy được.  

Tròng mắt của anh ta bắt đầu trở nên đỏ thẫm, tơ máu trong con ngươi hiện đầy lên như mạng nhện.  

Một luồng khí tức đẫm máu tàn nhẫn chậm rãi phát ra, giống như anh ta đã hóa thân thành một con mãnh thú cổ xưa.  

Vương Trùng phát ra một tiếng gầm nhẹ trong cổ họng.  

Vương Trung và Liễu Phi Tiên chém giết cùng lúc lần nữa.  

"Ha ha ha. Vương Trùng đây mới là thực lực của anh sao, thật sự không tồi."  

Liễu Phi Tiên giao thủ với Vương Trùng trong giây lát, lập tức cảm nhận được thực lực của Vương Trùng đã tăng cao hơn lúc trước rất nhiều.  

Nhưng cho dù là trạng thái này của Vương Trùng cũng chỉ khiến anh ta thêm áp lực, chứ không có khiến anh ta thật sự để trong lòng.  

Mặc cho Vương Trùng phát ra tiếng rống giận dữ không cam lòng, Liễu Phi Tiên trước sau vẫn áp chế anh ta như vậy.  

"Đây là."   

Đôi mắt của đám người Lâm Giang Tiên co rút mãnh liệt, đã phát hiện ra được sự dị thường của Vương Trùng.  

Tình huống như vậy của Vương Trùng giống như đúc với những hình ảnh trong tư liệu mà bọn họ đã nhìn thấy.  

"Vương Trùng, thực lực của anh tôi đã nghiệm chứng qua rồi. Quả thật có thể đánh bại được Viên Nhân Phi, tôi cũng không nhiều lời nữa. Tôi sẽ giáo huấn cho anh một chút vậy."  

Liễu Phi Tiên cười ra tiếng.  

Giáo dài màu bạc sống lại hoá thành một con Ngân Long.  

Ngân Long đánh ầm ầm vào trên người của Vương Trùng.  

Lực va đập của lần này vô cùng mạnh.  

Vương Trùng bị va chạm tới không ngừng hộc ra máu, xương ngực đã bị gãy vài cái.  

Liễu Phi Tiên dẫm một cước nát cả ngực của Vương Trùng, giáo dài trong tay chỉ vào yết hầu của Vương Trùng, lạnh lùng nói: "Vương Trùng, anh thua rồi."  

"Tôi thua rồi."  

Vương Trùng lẩm bẩm nói một câu.  

Tia máu trong tròng mắt của anh ta càng ngày càng lan rộng ra.  

Liễu Phi Tiên kinh ngạc trong lòng, hừ lạnh một tiếng rồi vung giáo bạc lên đánh bay Vương Trùng ra ngoài.  

Lúc này đám người Lâm Giang Tiên bay đến đón được Vương Trùng.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi