CHIẾN THẦN THÁNH Y

Nghe vậy mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Đường Tuấn.  

Dù sao cơ hội này vạn năm khó gặp, ai mà không động lòng chứ.  

Bình Tam Tiếu giải thích: “Phương án lần này ban đầu do Đường Tuấn đưa ra, cậu ấy có công lao.  

Trong phương án trị liệu lần này, rất nhiều y thuật đều có liên quan đến Đông y của Trái Đất, luận trong đó, ai có thể so sánh với Đường Tuấn chứ.”  

Có người khẽ nhíu mày, nói: “Nhưng dù sao kinh nghiệm của cậu ấy cũng không đủ, thời gian trở thành thần y sư cũng ngắn.  

Lỡ như xảy ra sai sót gì thì sao?”  

Bình Tam Tiếu nói: “Kinh nghiệm không đủ, có thể từ từ tích lũy.  

Chẳng phải bây giờ là cơ hội tốt nhất để cậu ấy tích lũy kinh nghiệm sao?  

Hơn nữa, có nhiều người chúng ta trông coi ở đây như vậy, nếu có xuất hiện sai sót, vậy chúng ta cũng xem như không vô dụng.”  

Mọi người nghe vậy, lần lượt chìm vào suy tư.  

“Tôi đồng ý bác sĩ Đường chủ trị.”  

“Tôi cũng đồng ý.”  

“Quả thật bác sĩ Đường có thể.”  

Một lúc lâu sau, các thần y sư khác lần lượt nói.  

Bình Tam Tiếu khẽ gật đầu, nói: “Vậy thì quyết định do Đường Tuấn chủ trị.”  

Ông ta nhìn về phía Đường Tuấn, cười nói: “Bác sĩ Đường, chắc cậu sẽ không làm chúng tôi thất vọng đúng không?”  

Đường Tuấn hơi giật mình, chợt nghiêm túc nói: “Tôi sẽ dốc hết toàn lực.”  

Đây đối với anh quả thật là một loại khiêu chiến.  

Do Vương Trùng làm bệnh nhân.  

Mức độ ma huyết chú trong anh ta không sâu, hơn nữa tu vi cũng vừa đủ, là bệnh nhân tốt nhất có thể tìm thấy hiện giờ.  

Lúc biết mình được chọn, Vương Trùng vẫn đang hét lên: “Tôi không bị bệnh! Đường Tuấn ghen tị với sức mạnh của tôi nên muốn mưu hại tôi.  

Nhóm đao phủ các người.”  

Không ai để ý tới tiếng gầm gừ cuồng loạn của anh ta, Bình Tam Tiếu dùng cấm chế im lặng với anh ta, tránh để anh ta ồn ào quá ảnh hưởng đến trị liệu.  

Vương Trùng nằm trên một chiếc giường, bốn phía đều có bác sĩ đứng, dùng ánh mắt như nhìn chuột bạch nhìn lấy anh ta.  

Vương Trùng không khỏi rùng mình.  

“Bắt đầu đi.”  

Bình Tam Tiếu nói.  

Tay Đường Tuấn cầm một cây ngân châm đặc chế, đâm vào huyệt vị đan điền của Vương Trùng.  

Ngân châm dài hai mươi centimet đâm vào gần một nửa, thoạt nhìn có chút dọa người.  

Vương Trùng cảm giác huyết dịch của mình lạnh đi rất nhiều.  

Đám người Bình Tam Tiếu chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Đường Tuấn, ngay cả chớp mắt cũng không dám.  

Bọn họ vốn còn lo lắng kinh nghiệm của Đường Tuấn không đủ, trong quá trình trị liệu có thể xuất hiện sai lệch, nhưng không ngờ cho dù là thủ pháp chữa trị hay là thời gian, Đường Tuấn đều khống chế cực tốt, cho dù là Bình Tam Tiếu cũng không tìm ra bất kỳ lỗi nào. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi