*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những bác sĩ này đều không có ai lên bia kỷ nguyên, thì sao là đối thủ của Phong Ma được chứ.
Phong Ma cũng không dùng một chiêu giết người, mà để lại một mạng cho bác sĩ đó, hoàn toàn là tâm tính mèo bắt chuột.
“Yếu quá.”
“Thật sự không rõ bác sĩ các người sống sót như thế nào.”
“Giống như các người, một mình tôi có thể giết mấy trăm người.
Thực sự là mất hứng.”
Phong Ma đi về phía trước một bước, lập tức đánh trọng thương một bác sĩ.
Trong lòng mấy người Bình Tam Tiếu như chìm xuống đáy cốc, thực lực Phong Ma đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Vốn bọn họ muốn liều chết một trận để bảo vệ Đường Tuấn, nhưng hiện tại xem ra không có khả năng nữa rồi.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại mấy người Bình Tam Tiếu và Đường Tuấn mà bọn họ đang bảo vệ phía sau vẫn đang đứng.
Phong Ma nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Không ngờ bác sĩ Đường Tuấn cũng ở đây.
Sư tôn đó của anh quả thật lợi hại, có thể khiến chân nhân Khổng Long cam tâm tình nguyện bái sư.
Nếu ở nơi khác, tôi thật sự không muốn ra tay với anh.
Nhưng ở chỗ này, hì hì, cho dù tôi giết anh thì sư tôn đó của anh cũng sẽ không biết.
Chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.”
Trong đôi mắt Bình Tam Tiếu tràn đầy bi phẫn, lúc ông ta đang chuẩn bị liều mạng thì Đường Tuấn nắm lấy vai ông ta, nói: “Bác sĩ Bình, các người không phải là đối thủ của ông ta.”
Một luồng sức mạnh đẩy mấy người Bình Tam Tiếu ra phía sau.
Phong Ma cười nói: “Trước khi tôi đến, đã nghe nói anh đánh bại Liễu Phi Tiên.
Hiện tại xem ra quả thật có chút bản lĩnh.
Nhưng kiểu người háo sắc như Liễu Phi Tiên, cho dù có một ngàn người thì tôi cũng không để vào mắt.”
Ông ta mỉa mai nói: “Bác sĩ Đường, anh cảm thấy anh so được với mấy người Liễu Phi Tiên không?”
Đường Tuấn nói: “Không nhiều, cũng chỉ là một ngàn người.”
Đối với Phong Ma, anh vẫn là có cốt khí.
Cho dù thực lực bản thân không mạnh thì còn có đan hoàn thần bí.
Đan hoàn thần bí là tiên khí có thể giết chủ phong ma, bóp ch3t một Phong Ma dễ dàng.
Nụ cười của Phong Ma cứng đơ, lập tức nói: “Vậy hãy để tôi kiểm chứng một chút tu vi của bác sĩ Đường nào.”