CHIẾN THẦN THÁNH Y

Bình Tam Tiếu nhíu mày, sau đó lại buông lỏng: "Được rồi.”

Bình Tam Tiếu kiểm tra cho Bạch Long Thần Quân một hồi, sắc mặt ông ta khẽ thay đổi một chút, lộ ra một loại biểu cảm muốn nói lại thôi.  

Bạch Long Thần Quân nhíu mày, bất mãn nói: "Có chuyện gì nói mau.  

Chẳng lẽ ông muốn nói với tôi, ma huyết chú của tôi không giải được?”  

Bình Tam Tiếu thở dài, trầm giọng nói: "Ta quả thật là bất lực.”  

Sắc mặt Bạch Long Thần Quân thay đổi, hào quang đỏ ngàu trong mắt lóe lên một chút, ông ta đè nén lửa giận, nói: "Ông nói cái gì?  

Ma huyết chú của người khác ông có thể phá giải, mà ma huyết chú của tôi ông lại nói là bất lực, ông đang giỡn với tôi sao?”  

Lúc nói chuyện, một luồng khí thế từ trước người Bạch Long Thần Quân tràn ngập ra ngoài.  

Bình Tam Tiếu chỉ cảm thấy ngực buồn bực, giống như bị một ngọn núi nhỏ hung hăng va chạm một chút, sắc mặt đều trắng bệch.  

Một tia máu tươi chậm rãi chảy xuống khóe miệng ông ta.  

"Tôi sẽ cho ông thêm một cơ hội để nói!"  

Bạch Long Thần Quân lạnh lùng nói.  

Bình Tam Tiếu cố nén sự khó chịu trong cơ thể, ông ta vẫn lắc đầu nói: "Ma huyết chú của ông đã quá sâu, tôi không chắc có thể phá giải cho ông.  

Nếu như mạnh mẽ phá giải, rất có thể sẽ khiến ma huyết chú bộc phát hoàn toàn.  

Những tình huống này, đoán chừng Thần Quân cũng không muốn nhìn thấy.  

Hiện tại hẳn là chỉ có bác sĩ Đường Tuấn mới có thể phá giải ma huyết chú của ông.”  

Bạch Long Thần Quân nhìn chằm chằm Bình Tam Tiếu, trên mặt giống như bao trùm băng sương, ánh mắt cũng lộ ra sát ý lạnh lẽo.  

Ông ta một câu cũng không nói, cứ như vậy nhìn chằm chằm Bình Tam Tiếu.  

Sắc mặt Bình Tam Tiếu càng thêm tái nhợt, khóe miệng chảy ra càng nhiều máu.  

Nhưng ánh mắt của ông ta nghênh đón Bạch Long Thần Quân, lại không có chút ý tứ né tránh.  

Những người khác đều dồn dập lui về phía sau, ánh mắt kinh sợ nhìn hai người.  

"Hừ."  

Cuối cùng, Bạch Long Thần Quân hừ nặng một tiếng, sau đó hóa thành một ánh sáng cầu vồng phóng lên trời, biến mất trong tầm mắt mọi người.  

Chờ Bạch Long Thần Quân rời đi một hồi, đám bệnh nhân cầu y mới tới gần Bình Tam Tiếu, bọn họ lại xếp hàng một lần nữa.  

Bọn họ đều sợ hãi, tuy rằng Bạch Long xếp thứ mười trên bia Kỷ Nguyên, nhưng tính tình thích giết chóc ở trong đông đảo Thần Quân lại có thể xếp hạng top ba.  

Bọn họ nhìn về phía Bình Tam Tiếu, sắc mặt của họ đột nhiên thay đổi.  

Lúc này sắc mặt Bình Tam Tiếu tái nhợt như tờ giấy, máu tươi đã nhuộm đỏ bộ áo  bác sĩ của ông ta, trên mặt đất lại có một vết máu lớn.  

"Bác sĩ Bình, bác sĩ Bình, ông không sao chứ?"  

Một đám người vội vàng hỏi.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi