CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người tới đúng là người đứng thứ ba trên bia Kỷ Nguyên trước đây, ngoại hiệu là Lôi Thần, tiểu Tôn Giả Lôi Vũ. Ông ta từng phái người đi mời Đường Tuấn, vì để phá giải huyết chú ma thần, có điều lại bị Đường Tuấn từ chối.  

Nửa người trên của Lôi Vũ không một manh áo che thân, lộ ra thân thể cường tráng với làn da màu đồng cổ. Trong tay cầm một cây côn màu vàng kim, trên thân côn còn có lôi điện lưu chuyển, phát ra những tiếng xì xì.  

Ông ta dừng lại ở trước mặt, cách đám người Chân Nhân Khổng Long không xa, lạnh lùng mà nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Trước kia tôi sai người mời cậu đến giải huyết chú ma thần cho tôi, cậu vậy mà lại dám từ chối tôi? Lá gan rất lớn đấy.”  

Đường Tuấn nói: “Thuộc hạ kia của ông cũng không có mang thái độ mời người đến gặp tôi.”  

“Hửm?”  

Lôi Vũ nhìn nhìn về một người lớn tuổi đứng đằng sau lưng. Người lớn tuổi này chính là sử giả mà anh ta cử đi mới Đường Tuấn trước đây.  

Bị Lôi Vũ nhìn chằm chằm, trong lòng người lớn tuổi kia lộp bộp một phát, vội vàng nói: “Lôi Thần đại nhân, lúc đó tôi đã theo như những gì mà ngài giao phó cực kỳ cung kính đến mời cậu ta, chính là do tên oát con kia nói rằng cậu ta không rảnh đến trị bệnh cho ngài, còn nói năng lỗ mãng, bảo đại nhân ngài tự mình đến xếp hàng.”  

Lôi Vũ nói: “Đường Tuấn, cậu có nghe hay không?”  

Đường Tuấn nói: “Vào lúc đó quả thực tôi đã muốn như thế.”  

Lúc ấy anh cũng không nói như vậy, cái người lớn tuổi kia chắc chắn đã dặm mắm thêm muối vào, nhưng đối với những lời này, Đường Tuấn cũng không có phủ nhận. Dù sao thì suy nghĩ, mong muốn ban đầu của anh cũng đúng là như thế.  

“Hay lắm.”  

Lôi Vũ trầm giọng nói: “Nếu cậu đã ngạo mạn phách lối như thế, vậy lát nữa cũng đừng có trách tôi không khách khí. Khiêu chiến trên bia Kỷ Nguyên, chỉ có ba cơ hội từ chối ba lần mà thôi, đến lần từ chối thứ tư, cho dù thực lực của cậu có mạnh mẽ hơn nữa, cũng không thể tiến lên bia Kỷ Nguyên.”  

Ông ta châm chọc mà nhìn về phía Chân Nhân Khổng Long, nói: “Khổng Long, ông đừng tưởng rằng ông có thể vì cậu ta mà ngăn lại hết thảy những người khiêu chiến. Ha ha, lần này tôi cũng sẽ không lưu thủ như lần trước nữa đâu.”  

Ở dưới ánh mắt âm trầm chăm chú của Chân Nhân Khổng Long, Lôi Vũ đã dẫn người rời đi.  

Mà ở trong đám người nơi nào đó, đám người Mạnh Tinh Hà và Mạnh Thiển nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi bật cười.  

“Xem ra còn chưa cần cha nuôi phải ra tay, Lôi Vũ đã có thể dạy dỗ cho cậu ta đến ngoan ngoãn rồi.”  

Mạnh Thiển lạnh lùng nói: “Tên nhóc này đúng thật là ngại mạng mình quá dài, vậy mà lại dám đắp tội ngay cả người như Lôi Vũ.”  

Mạnh Tinh Hà khẽ gật đầu, Lôi Vũ chính là một tồn tại mà ngay cả ông ta cũng phải nhìn lên. Ông ta trầm ngâm một lát, rồi sau đó nói với Mạnh Thiển: “Chúng ta đi qua đó nhìn xem. Nếu như có thể mượn cơ hội này mà bước lên cùng một con thuyền với Lôi Vũ, sẽ rất có lợi đối với những chuyện sau này.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi