CHIẾN THẦN THÁNH Y

Hai người họ đột nhiên cảm giác mình giống như một chú hề, liều mạng muốn biểu hiện ra mặt mạnh mẽ trước mặt Đường Tuấn.  

Nhưng chưa từng phát giác, Đường Tuấn đã sớm vượt qua bọn họ.  

Khi phát hiện ra thì đã hình thành khoảng cách rất xa.  

“Ha ha ha.  

Thực sự thoải mái quá rồi.”  

Một tiếng cười lớn vang lên, chân nhân Khổng Long bay đến, cười giễu nhìn về phía chân nhân Thái Huyền, nói: “Lão đạo Thái Huyền, ông đừng quên đánh cược đó.”  

Trong lòng chân nhân Thái Huyền phẫn nộ không cam lòng, nhưng đánh cuộc là mình lập trước mặt mọi người, không thể quỵt được, đành phải cắn răng nói: “Xin lỗi, là tôi bình phẩm không thỏa đáng.”  

Chân nhân Khổng Long sảng khoái vô cùng, nói: “Lão đạo Thái Huyền, tương lai tràn ngập thay đổi, đâu thể để ông nói hai ba câu là có thể định đoạt được.  

Thực lực của ông không cách nào tinh tiến chính là vì hao tổn thời gian vào những chuyện này đó.”  

Chân nhân Thái Huyền câm miệng không nói gì.  

Ông ta rất rõ, dù lúc này tranh luận nhiều hơn nữa cũng chỉ khiến thể diện ông ta mất đi càng thêm triệt để.  

Thiên Ma Vương bay tới, nhìn chằm Đường Tuấn, chiến ý trong mắt hừng hực, nói: “Có muốn khiêu chiến tôi hay không, tiến thêm một bậc trên bia kỷ nguyên.”  

Đường Tuấn suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu.  

Hiện tại trạng thái anh vốn không tốt, trận chiến với Thiên Ma Vương có thể sẽ tăng thêm thương thế, đến lúc đó sẽ cho người khác cơ hội.  

Hơn nữa, lần này anh tham gia xếp lại bia kỷ nguyên, đã đạt được mục đích lập uy.  

Thiên Ma Vương thấy thế, không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.  

“Thiên Ma Vương, không phải ông muốn đánh nhau sao?  

Tôi sẽ đấu với ông.”  

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.  

Một đoàn ma vân cấp tốc bay đến từ xa xa bầu trời, cuối cùng ma vân thu lại hóa thành một nam nhân trung niên có khuôn mặt lãnh khốc.  

Đường Tuấn nhìn thấy người này, đáy lòng bỗng nhiên toát ra cảm giác quen thuộc.  

“Anh bạn nhỏ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”  

Người đàn ông trung niên nhìn về phía Đường Tuấn, vẻ mặt lãnh khốc hiền hòa lại một chút.  

“Là ông.”  

Cuối cùng Đường Tuấn cũng nhớ ra.  

Anh từng đi qua một Ma Địa, trong Ma Địa chôn một cường giả Cổ Ma tộc.  

Nam nhân trung niên trước mắt rất giống với khí tức của cường giả đó.  

“Ông chưa chết sao?”  

Đường Tuấn xúc động.  

Nam nhân trung niên nói: “Sống chết chỉ là một vòng luân hồi mà thôi.”  

Thiên Ma Vương nhìn nam nhân trung niên, sắc mặt cũng thay đổi, nói: “Ma Quân, ông còn sống sao?”  

Âm thanh của ông ta mang theo tia run rẩy, dường như cảm thấy rất khiếp sợ chuyện nam nhân trung niên đó còn sống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi