CHIẾN THẦN THÁNH Y

Kế tiếp, đã đến lúc giải quyết phần tiếp theo.  

Đường Tuấn nhìn người thanh niên đang nằm trong góc, Đường Tuấn ra tay rất nặng nên người thanh niên vẫn chưa tỉnh lại. Sau khi nói vài cậu với Âu Dương Phượng Hồng, anh dùng một tay nhấc người thanh niên đi lên đỉnh tòa nhà.   

Advertisement

Biệt thự này có năm tầng, đứng trên đỉnh của tòa nhà có thể dễ dàng phóng tầm mắt ra xa. Đường Tuấn ấn một cái sau gáy người đàn ông, anh ta đã yếu ớt tỉnh lại.  

Ngay khi tỉnh dậy, cơn đau dữ dội ở cánh tay khiến anh ta kêu lên một tiếng như lợn thiến.  

Aaa!  

Đường Tuấn cau mày, tát mạnh vào mặt anh ta một cái: “Câm miệng!”  

Người đàn ông nhìn Đường Tuấn cay đắng, nhưng anh ta vẫn biết thức thời mà im lặng.  

“Anh tên là gì? Tại sao anh lại biết tôi?” Đường Tuấn đặt câu hỏi trong lòng. Trong trí nhớ của mình, anh không biết người đàn ông này, nhưng người đàn ông đã gọi tên và danh tính của anh ngay lập tức.  

Người nọ cười khẩy nói: “Tôi tên là Đường Thông. Ha ha, anh là cậu chủ cao quý nhất nhà họ Đường, người trong nhà họ Đường không ai là không biết.”  

Đường Tuấn cũng không nghi ngờ lời nói của Đường Thông, vì nhà họ Đường là một gia tộc lớn, thế hệ của Đường Hạo còn có sáu bảy anh em, huống chi là những bà con xa. Đường Thông trước mặt có lẽ là hậu duệ của một chi nào đó nhà họ Đường.   

Đường Tuấn ngồi xuống trước mặt Đường Thông, nói: “Anh đến Hạ Long làm gì? Tại sao phải đối phó với gia đình Âu Dương? Nói thật với tôi thì có lẽ tôi sẽ cho anh sống sót trở về. “  

Nghe vậy, trên mặt Đường Thông lộ ra vẻ do dự. Đôi mắt anh ta nhìn xuống cầu thang theo bản năng.  

“Haha, khỏi phải nhìn, Thành Chiến đã bị tôi đánh bại rồi, đang nằm như chết ở dưới tầng kìa.” Đường Tuấn vạch trần suy nghĩ của Đường Thông và hoàn toàn xua tan suy nghĩ của anh ta.  

“Sao có thể? Ông Thành là cao thủ tông sư trong giới võ thuật, tại sao anh có thể đánh bại ông ta?” Lúc này, Đường Thông đã quên mất cơn đau trên cánh tay, thất thanh nói. Anh ta nhớ tới Đường Tuấn trước mặt chính là cậu ấm nhà họ Đường, không chỉ biết mỗi y thuật.  

“Ha ha!” Đường Tuấn nhặt một ống sắt rỗng trên mặt đất lên và gấp lại theo ý muốn. Ống rỗng được xoắn lại thành hìnhmột quả bóng.  

Con ngươi của Đường Thông đột nhiên co rút lại, sau đó anh ta nhớ tới cách mà Đường Tuấn đánh bại anh ta, động tác nhanh và mạnh như vậy nhất định không phải chuyện người thường có thể làm được.  

“Anh đã trở thành một cao thủ tông sư rồi sao?” Đường Thông kinh ngạc hỏi. Mới chỉ có hơn hai tháng kể từ khi Đường Tuấn rời khỏi nhà họ Đường.  

Trong hơn hai tháng, một người bình thường đã trở thành một cao thủ tông sư, làm sao có thể như vậy được?  

“Nói nhanh đi, đừng lãng phí thời gian nữa.” Đường Tuấn vứt bỏ cái ống rỗng sang một bên.  

Đường Thông hít sâu mấy hơi nói: “Nếu tôi nói, anh có để cho tôi đi thật không?”  

Đường Tuấn nói: “Anh cho rằng hiện tại anh có tư cách nói chuyện điều kiện với tôi sao?” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi