CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn nghe vậy, lập tức yên lòng, sau đó trực tiếp ngồi xếp bằng trong hư không, tâm thần chìm vào đan hoàn thần bí, không để ý tới chuyện gì khác.  

“Chu Tước, ông ngông cuồng quá rồi.”  

Trương Tĩnh Hòa cực kỳ bất mãn nói.  

Mặc dù anh ta biết thực lực của Chu Tước rất mạnh, nhưng rất có lòng tin với thực lực của mình.  

Chu Tước xuất hiện, anh ta cũng sẽ có một trận chiến với đối phương, tranh đoạt danh tiếng đệ nhất Thần Quân.  

Dù sao Chu Tước Thần Quân cũng là đệ nhất Thần Quân của hai kỷ nguyên, nếu có thể đánh bại ông ta, cũng tương đương với việc chứng minh thực lực của mình.  

Một khi đánh bại Chu Tước thì anh ta sẽ rất vững vàng với kế hoạch tiếp theo.  

Nhưng người tùy ý như Chu Tước Thần Quân không chút để ý đến thái độ của anh ta, khiến cho Trương Tĩnh Hòa không khỏi sinh ra tức giận.  

“Chu Tước, nếu ông có lòng tin như vậy, vậy thì tiếp một chiêu của tôi đi.”  

Trương Tĩnh Hòa hừ nặng, sau đó đập căn nguyên ngọn núi về phía Chu Tước Thần Quân.  

“Ông chỉ ngưng tụ được ba loại bản nguyên, mà tôi có thể triển khai ra năm loại sức mạnh bản nguyên.  

Cho dù thời gian tu luyện của ông lâu hơn tôi, thì cũng không cách nào xem thường chiêu này của tôi.”  

Trương Tĩnh Hòa thản nhiên nói.  

Trong giọng điệu còn mang theo tự tin rất lớn.  

Chu Tước Thần Quân nói: “Sức mạnh bản nguyên cũng không phải càng nhiều càng tốt.”  

Ông ta đưa một ngón tay ra, đầu ngón tay hiện lên một ngọn lửa đỏ thắm.  

Cong ngón búng ra, ngọn lửa màu đỏ thắm lập tức b ắn ra ngoài.  

“Chậc.  

Chỉ là căn nguyên Hỏa mà thôi, cũng muốn đối kháng với căn nguyên ngọn núi sao.”  

Trương Tĩnh Hòa khinh thường cười cười.  

Nhưng điều khiến người ta khiếp sợ đã xảy ra.  

Ngọn lửa đỏ thắm trông không chút thu hút nào trực tiếp xuyên qua căn nguyên ngọn núi, căn nguyên ngọn núi bốc cháy sau đó hóa thành nguyên khí thiên địa, tiêu tán trong thiên địa.  

“Đây…”  

Nụ cười của Trương Tĩnh Hòa cứng đơ, trong con người tràn ngập vẻ không dám tin.  

Chu Tước Thần Quân vẫn có dáng vẻ điềm đạm bình tĩnh, nói: “Năm luồng căn nguyên hoàn toàn không phải do cậu tự lĩnh ngộ, mà là những lão già đó bố thí cho cậu.  

Uy lực có thể triển khai đã sớm bị hạn chế.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi