CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Tước Thần Quân nhìn đầu thương đỏ rực lửa trong tay, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng. Tuy rằng cái danh Thần Quân đứng đầu dễ nghe, nhưng chung quy vẫn chỉ là Thần Quân.  

Ông ta lẩm bẩm: “Có điều, Đường Tuấn hỏi về chuyện của Tiên Khí làm gì?”  

Sắc mặt ông ta bỗng nhiên thay đổi, nhớ tới vấn đề mà Đường Tuấn hỏi lúc trước “Thứ gì có thể sánh với binh khí thần thánh Tiên Khí”. Ông ta nói với Đường Tuấn có Ma Khí, Vu Khí. Nhưng lúc này, ông ta mới nhớ tới còn có một loại binh khí thần thánh khác. Loại binh khí thần thánh đó, ông ta cũng mới chỉ nghe qua tên mà thôi.  

“Thiên Đạo Chi Bảo.”  

Loại binh khí thần thánh này còn được xếp ở phía trên Tiên Khí. Nghe nói là binh khí trời ban, có uy lực tối cao. Tiên Khí thi thoảng còn xuất hiện trong đời thực, nhưng Thiên Đạo Chi Bảo lại chỉ tồn tại trong truyền thuyết.  

Sắc mặt Chu Tước Thần Quân chợt khôi phục lại bình thường, cảm thấy ý nghĩ của chính mình quá hoang đường, tự lẩm bẩm: “Có lẽ là cậu ấy bỗng dưng thấy hứng thú.”  

Chu Tước Thần Quân lắc đầu, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng. Còn về việc Thiên Đạo Chi Bảo, ông ta cảm thấy không cần thiết phải nói cho Đường Tuấn. Rốt cuộc thì loại chuyện này cũng quá xa vời.  

Lúc này, ở trong một toà căn cứ cấp chữ thiên khác.  

Tòa căn cứ này gọi là “Thiên Thập”, là căn cứ cấp chữ thiên tốt nhất, cũng là nơi tối cao trong 80 toà căn cứ. Nghe nói người thật sự khống chế căn cứ “Thiên Thập” chính là Ngự Tôn Giả.  

Trương Định An mang theo Đạo Nhất vào trong trung tâm căn cứ.  

“Một lát nữa Tôn Giả sẽ đến. Anh nên thành thật một chút cho tôi.” Trương Định An lạnh lùng nói với Đạo Nhất.  

Tuy biết Đạo Nhất là người mà nhóm Tôn Giả nhìn trúng nhưng Trương Định An không hề tôn trọng anh ta, ngược lại còn cảm thấy thực lực của Đạo Nhất yếu ớt một cách đáng thương. Nếu không phải lần này anh ta kịp thời xuất hiện, chỉ sợ Đạo Nhất sẽ bị Đường Tuấn đánh cho đến chết. Cho nên lúc anh ta nói chuyện đều dùng giọng điệu của kẻ đứng trên cao nhìn xuống. Rốt cuộc, anh ta vẫn cho rằng bản thân mới là người nhóm Tôn Giả đã lựa chọn, là người thật sự được bọn họ xem trọng.  

Lúc này tâm thần Đạo Nhất đang không ổn định, dường như không hề nghe thấy lời của Trương Định An.  

Lúc này, không gian bỗng nhiên trở nên méo mó, hai bóng dáng bất chợt xuất hiện, sau đó dần dần rõ ràng hơn, lộ ra hình dạng thật.  

Toàn thân người này đều ánh lên ánh sáng của kim loại, như thể được tạo thành từ máy móc hợp kim. Mà bóng dáng còn lại chính là một con hổ khổng lồ màu trắng. Một người một hổ xuất hiện, không gian nơi này ngay tức khắc tràn ngập một cỗ áp lực đáng sợ, làm Trương Định An không ngừng run rẩy.  

“Thần Tôn Cơ Giới, Tôn Giả Bạch Hổ.”  

Trương Định An quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng cung kính.  

Hai người này vậy nhưng chính là Thần Tôn Cơ Giới và Tôn Giả Bạch Hổ, là hai trong sáu Đại Tôn Giả của kỷ nguyên.  

Đạo Nhất mơ màng, vẫn cứ đứng như trời trồng tại chỗ. Trương Định An thấy thế thì không khỏi quát: “Còn không mau quỳ xuống tham kiến Tôn Giả!”  

Tuy rằng không biết vì sao nhóm Tôn Giả lại để anh ta mang Đạo Nhất về, nhưng Trương Định An thật sự không có cảm tình gì với cái tên Đạo Nhất này.  

Đạo Nhất liếc nhìn hai người Thần Tôn Cơ Giới và Tôn Giả Bạch Hổ một cái, sau đó vẫn tiếp tục làm như không biết.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi