CHIẾN THẦN THÁNH Y

Nhìn vẻ mặt của Đạo Nhất, Ngự Tôn Giả nuốt hết những gì muốn chỉ trích xuống.  

Ánh mắt lãnh đạm của ông ta dịu dàng hơn rất nhiều, đưa tay ra sờ đầu Đạo Nhất nói: "Cậu đã vất vả rồi."  

Đạo Nhất nghẹn ngào, bao nhiêu câu hỏi ban đầu giấu kín trong lòng mãi không thể hỏi Ví dụ, như thân thế của anh ta, ví dụ như những gì Từ Nguyên đã nói.  

"Tôi phụ lòng với sự mong đợi của Tôn Giả rồi."  

Đạo Nhất trầm giọng nói. Ngự Tôn Giả lắc đầu nói: “Không phải lỗi của cậu, cậu vẫn có cơ hội. "  

Ông ta vừa dứt lời thì có một luồng nguyên khí ba màu hiện ra từ trên đỉnh đầu của ông ta, nguyên khí ba màu kết thành một đoá hoa sen ba màu. Một khí hóa ba thanh.  

Trong ánh mắt kinh ngạc của Đạo Nhất, đóa hoa sen ba màu nhập vào đỉnh đầu anh ta.  

Ngay sau đó khí tức của Đạo Nhất tăng lên đều đặn, trong phút chốc đột phá ranh giới Tôn Giả, nhưng vẫn chưa dừng lại, khí tức của anh ta vẫn tăng vọt.  

Khi xu thế tăng vọt này dừng lại, anh ta cảm thấy một lực lượng đáng sợ trào dâng như biển trong cơ thể mình, mạnh hơn trước gấp trăm lần.  

Đồng thời, anh ta cảm nhận được một luồng sức mạnh thần bí. Tâm niệm anh ta chuyển động.  

Ban đầu có gió thổi vào, thổi tung cả tấm rèm. Nhưng vào lúc này, tấm rèm đột nhiên ngừng chuyển động, duy trì tư thế hướng lên trên.  

Thời gian đứng yên. Đạo Nhất nhìn thấy cảnh tượng này mà không dám tin.  

"Tôn Giả, tôi."  

Đạo Nhất sửng sốt.  

Ngự Tôn Giả sờ sờ đầu anh ta và nói: "Cậu đừng nghĩ nhiều, đây vốn dĩ là sức mạnh thuộc về cậu."  

"Ngay khi cậu vừa sinh ra, tôi đã biết cậu là dòng dõi Tiên. Để rèn giũa cậu tôi đã lấy đi một phần sức lực của cậu, đợi khi cậu lớn lên thì tôi sẽ trả lại. Bây giờ cũng sắp đến lúc rồi, tôi sẽ trả lại sức mạnh cho cậu."  

"Có lẽ cậu sẽ không trách tôi đúng không?"  

Giọng nói của Ngự Tôn Giả nhẹ nhàng, hoàn toàn không tàn nhẫn, cay độc như trước đó.  

"Không đâu. Đạo Nhất làm sao dám trách Tôn Giả Đức, ơn của ông đối với tôi nặng như núi."  

Đạo Nhất cảm kích nói. Anh ta có thể cảm nhận được Ngự Tôn Giả không nói dối, bởi vì anh ta không có cảm thấy khó chịu với sức mạnh đột ngột tăng lên này mà còn cảm thấy dễ dàng điều khiển.  

Sức mạnh này là sinh ra đã thuộc vè anh ta.  

"Vậy thì tốt rồi, không uổng công tôi bồi dưỡng."  

Ngự Tôn Giả nhẹ nhõm nói: "Lần này mở lại Thiên Quân Chi Mộ, nếu như cậu đi vào cùng tôi nói không chừng sẽ có được cơ hội thuộc về cậu."  

Đạo Nhất cung kính đáp lại, tuy rằng trong lòng vẫn là nghi hoặc, nhưng vẫn không thể hỏi thành lời.  

"Tôi sẽ đến Trái Đất một chuyến."  

Ngự Tôn Giả nói. Đạo Nhất vừa mở miệng, ông ta lại cười nói: "Yên tâm đi. Cậu và Đường Tuấn là kẻ thù không đội trời chung, tôi sẽ để cậu tự tay giết anh ta. Chỉ có điều, suýt chút nữa anh ta phá hỏng kế hoạch của tôi nên vẫn cần phải có sự trừng phạt nho nhỏ."  

"Ừm."  

Đạo Nhất gật đầu. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi