CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh là người của Dược Y Cốc?” Đường Tuấn nhìn Ngô Thịnh, hỏi lại. Trước đây, anh từ chỗ Lâm Trung Hiệp biết được Dược Y Cốc và phái Thần Châm, không ngờ lần này ra ngoài lại chạm trán phải người này.   

Ngô Thịnh nhìn thấy có hy vọng, trong lòng lập tức vui vẻ, vội vàng gật đầu, nói: “Đúng vậy.”  

Advertisement

“Nếu như là người của Dược Y Cốc, vậy anh tới đây để làm gì?” Đường Tuấn hỏi với giọng lạnh lùng.  

Ngô Thịnh không dám giấu diếm, nhanh chóng giải thích đáp lại: “Là như này.”  

Anh nhìn thoáng qua tên Cao Mạnh đang quỳ rạp trên mặt đất như một con chó chết: “Trước đây, tôi nghe nói được rằng thân thể thiếu chủ của bộ tộc người Mèo gặp phải vấn đề. Lần này vừa hay đi qua tỉnh Hạ Long, tôi và người anh em Cao Mạnh này lại có chút giao tình, nên mới muốn tới thăm hỏi một phen.”  

Đường Tuấn khẽ gật đầu, bộ tộc người Mèo ở bên ngoài luôn nhờ vào việc buôn bán thuốc, mà Dược Y Cốc cũng xuất thân từ nghề làm thuốc, hai bên tất nhiên sẽ có giao lưu qua lại.   

“Nghe nói chỉ cần nói ra được tên dược liệu nào thì ở Dược Y Cốc đều có thể tìm thấy. Câu nói này liệu có đúng hay không?” Đường Tuấn trầm ngâm một lát rồi cười nói.  

Ngô Thịnh nghe thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ tự đắc, đáp lại: “Không sai. Dược Y cốc chúng tôi thứ khác thì không có nhiều, chứ về thuốc thì nhiều vô số kể. Cho dù là nhân sâm nghìn năm thì cũng có không ít. Người anh em này, cậu muốn mua dược liệu gì sao? Ngô Thịnh tôi có thể vỗ ngực làm chủ, giảm cho cậu hai mươi phần trăm!”  

Đường Tuấn cười như không cười nói: “Thật sao?”  

Ngô Thịnh đáp: “Đương nhiên rồi. Chỉ là không biết người anh em đang cần thứ dược liệu gì mà thôi?”  

“Cỏ Băng Phách, có không?” Đường Tuấn hỏi.  

“Hả?” Ngô Thịnh sửng sốt.  

“Cỏ Băng Phách.” Đường Tuấn nhắc lại lần nữa, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn chằm chằm vào Ngô Thịnh. Lâm Trung Hiệp từng nói qua, nếu như trên thế giới này vẫn còn cỏ Băng Phách như lời đồn thì chỉ có phái Thần Châm và Dược Y cốc mới có. Cỏ Băng Phách có liên quan tới bệnh của Hoa Tiểu Nam, chẳng trách khiến anh không khỏi khẩn trương.   

“Cỏ Băng Phách?” Ngô Thịnh nhăn mày suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu, nói: “Tôi nhớ ra rồi. Tôi từng nghe được một trưởng lão ở môn phái đã nhắc tới thứ dược liệu này trong một lần uống say. Chỉ là thời gianlâu rồi, ngọn cỏ Băng Phách này không hợp điều kiện, vì vậy hình như đã mất đi phần lớn dược tính rồi. Bây giờ, nó đang được để ở trong Phòng trữ thuốc của Dược Y cốc, không bán ra ngoài đâu. Nếu như người anh em định mua Cỏ Băng Phách này, tôi khuyên cậu nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa.”  

Trong con ngươi Đường Tuấn lộ ra nét vui mừng, không ngờ rằng Dược Y cốc thực sự có loại dược tên Cỏ Băng Phách này. Về phần nó có tác dụng hay không, cứ lấy được nó đã rồi hẵng tính.   

“Ồ. Lẽ nào Dược Y cốc các người không muốn kiếm tiền hay sao?” Đường Tuấn nói.  

Ngô Thịnh lúc này hơi bối rối, lắc đầu nói: “Thứ này không giống. Những dược liệu được cất giữ ở trong Phòng trữ thuốc đều là bảo vật trong cốc, ở bên trong có rất nhiều loại dược liệu mài trên thế giới đã tuyệt chủng cả rồi. Giống như cỏ Băng Phách đấy, trưởng lão đấy đã từng nói qua, rất có thể ngọn cỏ Băng Phách đó chính là ngọn cỏ cuối cùng còn sót lại trên thế giới này rồi. Thế nên, tôi vẫn khuyên cậu là từ bỏ cái ý nghĩ ấy đi, trưởng lão và cốc chủ sẽ không đem

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi