CHIẾN THẦN THÁNH Y

Anh ta lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu còn trống, sau đó ném thẳng vào Đường Tuấn, nói: “Vai diễn của mày đến đây là kết thúc, mày tự điền số vào tờ chi phiếu này rồi mau phắn đi cho tao, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tao nữa.”  

“Mộ Dung Hà, anh đang làm gì thế?” Mộ Dung Lan hét toáng lên. Cô đã cố gắng bình tĩnh rồi nhưng giờ cứ thế mà xả ra, cô thực sự tức giận lắm rồi.  

Advertisement

Cô nói với Đường Tuấn: “Đường Tuấn, anh đừng để ý đến anh ấy. Anh ra ngoài đợi em một lát, chuyện ở đây cứ để cho em xử lý.”  

Với cô, tuy rằng y thuật của Đường Tuấn không tồi chút nào, mới bắt đầu vào nghề nên vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Nhưng so với nhà Mộ Dung cô thì đúng là đũa mốc mà đòi chòi mâm son.  

Đường Tuấn lắc đầu, cầm lấy tấm chi phiếu kia, nhìn Mộ Dung Hà, hỏi: “Tôi có thể điền bao nhiêu cũng được sao?”  

Mộ Dung Hà cười đắc ý, liếc sang Mộ Dung Lan, ánh mắt đầy mỉa mai, cứ như đang kháy: “Xem kìa, đây là người đàn ông mà em chọn đấy. Chỉ có tí tiền đã đuổi được rồi.” Nói đoạn, anh ta gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. Cứ điền vào đấy, chút tiền mọn đấy tẹo nữa nhà chúng tôi khác cầm ra cho.”  

“Ừ.” Đường Tuấn hờ hững đáp. Sau đó tiện tay lấy bút viết lên tấm chi phiếu.  

Cả Mộ Dung Lan cũng lo lắng không kém, cô cũng sợ mình đã nhìn lầm Đường Tuấn rồi.  

Xoẹt xoẹt mấy cái, Đường Tuấn đưa tấm chi phiếu cho Mộ Dung Hà, nói: “Viết xong rồi đấy, anh xem đi. Còn nữa, tôi chỉ thích dùng tiền mặt, tốt nhất là các anh chuẩn bị nhanh lên, tôi không rỗi hơi ở đây chơi với các anh đâu.”  

Trong lòng Mộ Dung Hà hơi tức giận, anh ta vẫn liếc tấm chi phiếu xem sao. Sau đó sắc mặt anh ta lập tức trở nên rất khó coi. Nhìn tấm chi phiếu viết đầy đủ mười một con số 0, còn có một số 1.  

Một nghìn tỷ.  

Đường Tuấn viết một nghìn tỷ lên chi phiếu.  

“Mẹ nó. Đường Tuấn, mày đùa tao à!” Mộ Dung Hà nghiến răng nghiến lợi nói, mặt anh ta tái mét.  

Đường Tuấn nhún nhún vai, nói: “Tôi đùa anh làm gì. Không phải anh bảo tôi là muốn viết bao nhiêu cũng được à? Tôi đã trưng cầu ý kiến của anh rồi đấy.”  

Mộ Dung Hà cạn lời. Mặc dù tài sản nhà họ Mộ Dung có cả nghìn tỷ, nhưng đó là tính cả rất nhiều bất động sản và tiền trong ngân hàng, nói chính xác muốn lưu động được tiền mặt thì cũng cỡ vài tỷ thôi. Đừng bảo là một nghìn tỷ, một trăm tỷ họ cũng không rút được.  

Ha ha!  

Mộ Dung Lan vốn dĩ còn đang lo lắng thì bây giờ bật cười thành tiếng. Trái tim cô cũng ấm áp hơn, ít ra bên cạnh cô vẫn còn có người này là đáng tin.  

“Xùy! Tôi còn tưởng anh giàu có nhiều tiền lắm cơ, hóa ra cũng chỉ là con sói giả bộ đuôi to. Đã không đem được tiền đến đây rồi thì phắn nhanh đi. Đừng thù lù ở chỗ này chướng mắt tôi.” Đường Tuấn cười lạnh nói.  

Bấy giờ Mộ Dung Hà mới hiểu ra Đường Tuấn đang đùa anh ta, anh ta xé nát tấm chi phiếu, ung dung lạnh lùng nói: “Đến ngần này tuổi rồi mà chưa có ai dám ăn nói kiểu này với tôi đấy. Tôi ra lệnh cho cậu lập tức rời khỏi Mộ Dung Lan nhà chúng tôi ngay, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa, nếu không tôi sẽ cho cậu hối hận cả đời!”  

Đường Tuấn cũng đứng dậy, đối mặt với Mộ Dung Hà, cũng lấy bộ dạng cực kỳ nghiêm túc, trông chẳng đùa tẹo nào nói: “Tôi cũng nói nốt câu cuối cùng, bây giờ anh lập tức cút ra ngoài cho tôi. Nếu không tôi cũng sẽ khiến cho anh hối hận cả đời.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi