CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Coi như là người của Dược Y Cốc, vậy thì sao, dựa vào một hai câu đã muốn quyết định tương lai của Y học Cổ truyền?” Đường Tuấn nhìn Vương Tấn Lợi, nhạo báng nói: “Nói thế nào đi nữa, anh cũng là cháu trai của ông Vương, là hậu duệ của một đời Y học Cổ truyền. Sao lại có cách nghĩ buồn cười như vậy.”  

Vương Tấn Lợi sững sờ chốc lát, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng vẫn tranh cãi: “Anh biết cái gì. Lần này Dược Y Cốc bảo Tôn Khanh ra, là để cho cậu ta mượn sức mạnh của Y học Cổ truyền tập hợp tại đại hội Y học Cổ truyền, trói buộc tất cả Y học Cổ truyền lại, để chấn hưng Y học Cổ truyền. Chỉ cần có bọn họ giúp sức, còn lo Y học Cổ truyền không phát triể sao! Đây là giấc mộng của bao nhiêu bác sĩ Y học Cổ truyền!”  

Advertisement

“Cái tướng không coi ai ra gì của anh, vừa đến đã chọc Tôn Khanh khó chịu, nếu đến lúc đó Dược Y Cốc truy cứu ra, xem anh làm thế nào? Nếu còn làm liên lụy đến đại hội Y học Cổ truyền, vậy anh chết một trăm lần cũng không đủ tạ tội!” Vương Tấn Lợi rất đanh thép, giống như bản thân là một bên đại diện cho chính nghĩa, mà xét xử Đường Tuấn.  

“Không coi ai ra gì.” Đường Tuấn cảm thấy hơi buồn cười. Rõ ràng là thằng khóc Tôn Khanh đó kiêu ngạo, bây giờ rơi vào miệng Vương Tấn Lợi, ngược lại biến thành anh là người không coi ai ra gì.  

“Nếu người của Dược Y Cốc đều như Tôn Khanh, vậy anh quay về mà chuyển lời lại với bọn họ, bảo bọn họ về Dược Y Cốc mà ở đi, không cần bọn họ làm chúa cứu thế của Y học Cổ truyền gì cả.” Đường Tuấn vừa nghĩ đến ánh mắt khi nãy của Tôn Khanh, bèn cảm thấy trong lòng chán ghét.  

“Anh!” Vương Tấn Lợi tức đến cả người run rẩy, chỉ vào Đường Tuấn, nói: “Được. Tôi sẽ nói lại đúng như những lời anh nói. Lỡ như Dược Y Cốc thật sự trách tội xuống, đến lúc đó anh chính là tội nhân của Y học Cổ truyền! Tôi xem anh có thể gánh trách nhiệm này không!”  

Anh ta nói dăm ba câu, thì đã úp ngay cho Đường Tuấn cái tội danh “Tội nhân của Y học Cổ truyền”.  

Đường Tuấn nhún vai, chẳng nói đúng sai. Y học Cổ truyền có thể truyền thừa mấy nghìn năm còn chưa tan biến, không phải dựa vào Dược Y Cốc và Phái Thần Châm, mà là sự cố gắng và kiên trì của từng đời Y học Cổ truyền. Nếu Dược Y Cốc muốn nhận công lao này về mình, thì trong lòng Đường Tuấn sẽ càng khinh thường bọn họ.  

Có lẽ dự tính ban đầu Dược Y Cốc và Phái Thần Châm thành lập là vì Y học Cổ truyền, quả thực cũng đã làm không ít chuyện vì Y học Cổ truyền. Nhưng nhiều năm qua như vậy, chỉ nhìn vào cách làm ở ẩn của bọn họ một cách đơn thuần, là có thể nhìn ra tính chất của bọn họ đã thay đổi rồi. Giống như Tôn Khanh, trong mắt bác sĩ, bệnh tật là không phân cao thấp quý hèn, nhưng cậu ta lại bày ra thái độ kiêu ngạo, còn cảm thấy như đó là lẽ đương nhiên. Hành động này khiến Đường Tuấn cảm thấy ghê tởm.  

“Nếu như có thể, tôi hy vọng anh đừng đến tham gia đại hội Y học Cổ truyền lần này! Giống như cách làm không biết điều như anh thế này, nếu đến lúc đó lại động chạm đến các bác sĩ Y học Cổ truyền khác, vậy thì nền Y học Cổ truyền thật sự sẽ bị hủy trong tay anh! Hậu quả này là anh gánh vác không nổi đâu.” Vương Tấn Lợi oán hận nói xong câu nói này, sau đó trực tiếp rời khỏi.  

Anh ta nói chuyện mạnh mẽ vang dội, không phải là đề nghị, mà là ra lệnh!  

Lý Ngọc Mai ngồi xuống đối diện Đường Tuấn, khẽ thở dài, nhìn về phía ánh mắt phức tạp khó đoán của Đường Tuấn.  

“Có phải cô cảm thấy tôi quá kích động không.” Đường Tuấn cười nói.  

Lý Ngọc Mai thành thật nói: “Có một chút. Anh đã là bác sĩ Y học Cổ truyền, hơn nữa sau này cũng sẽ đi tiếp trên con đường Y học Cổ truyền. Vậy anh nên hiểu rõ sức mạnh Dược Y Cốc và nhà họ Vương lớn bao nhiêu, nếu không có bọn họ, muốn thực hiện những lý tưởng chấn hưng nền Y học Cổ truyền của anh sẽ khó làm rất nhiều.”  

Đường Tuấn nói: “Đúng vậy. Nhưng tôi vẫn làm như vậy. Tôn Khanh có niềm kiêu hãnh của cậu ta, tôi cũng có sự kiên trì của tôi. Y học Cổ truyền không cần loại người như cậu ta!”  

Lý Ngọc Mai biết bản thân không khuyên nổi Đường Tuấn, nói: “Vậy anh sẽ đi tham gia đại hội Y học Cổ truyền sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi