CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Cảm ơn Tổng giám đốc Hoàng Phủ đã quan tâm.” Ông cụ Mộ Dung nói.  

Hoàng Phủ Ngọc lắc đầu nói: “Ông nội Mộ Dung, ngài đừng khách khí, gọi cháu là Ngọc hoặc Hoàng Phủ Ngọc là được rồi. Nhà họ Mộ Dung và nhà họ Hoàng Phủ cũng từng có hợp tác, ông nội cháu còn thường xuyên nhắc tới ngài, nói khi nào ngài rảnh rỗi thì phải đến Hà Nội tìm ông uống trà nói chuyện phiếm mới được.”  

Advertisement

“Tổng giám đốc Hoàng Phủ thật có lòng.” Ông cụ Mộ Dung vẫn kiên trì xưng hô của mình.   

Nhà họ Mộ Dung và nhà họ Hoàng Phủ quả thật từng có hợp tác, nhưng mối quan hệ gữa hai nhà hiển nhiên còn chưa tới mức quá thân mật như vậy.  

“Chủ tịch Hoàng Phủ.” Cha con Mộ Dung Khánh, Mộ Dung Lâm hô lên.  

Mặc dù tuổi tác của Hoàng Phủ Ngọc nhỏ hơn ba người bọn họ rất nhiều, nhưng cho dù là thành tích kinh doanh hay bối cảnh gia thế, bọn họ đều không thể so sánh được. Đặc biệt là Mộ Dung Hà, trong mắt anh ta lại hiện lên tia sáng kỳ dị. Anh ta là công tử phong lưu, từng chơi đùa với nhiều người phụ nữ, trong đó cũng không thiếu phu nhân giàu có. Nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Ngọc, anh ta mới phát hiện, những người phụ nữ đó vốn không sánh nổi với một đầu ngón tay của Hoàng Phủ Ngọc.  

Hoàng Phủ Ngọc mỉm cười gật đầu với mấy người xem như đáp lại.  

“Là cô sao.” Đường Tuấn nhìn dung mạo Hoàng Phủ Ngọc có chút quen thuộc, lập tức nhớ tới cô gái kì lạ đụng phải ngày hôm qua ở trên máy bay. Hai người ở trong đầu chồng lên nhau, biến thành một người.  

“Bác sĩ Đường, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Hoàng Phủ Ngọc thản nhiên nói, giọng điệu vẫn duy trì trong trẻo lạnh lùng, không có bất cứ dao động nào.  

“Hai người bọn họ biết nhau sao?” Trong lòng Mộ Dung Khánh, Mộ Dung Tú và Mộ Dung Lâm chấn kinh.  

Nếu Hoàng Phủ Ngọc quen biết Đường Tuấn, có lẽ bọn họ thật sự phải xem kỹ lại Đường Tuấn một phen.  

Mà trong lòng Mộ Dung Hà lại sinh ra ghen tị, ánh mắt nhìn Đường Tuấn càng thêm vẻ không thiện cảm.  

“Ừ.” Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, câu này của Hoàng Phủ Ngọc chỉ sợ chỉ có anh hiểu được hàm nghĩa trong đó.  

“Người ta thường nói gái mười tám thay đổi rất nhiều, quả nhiên không phải là nói dối.” Mí mắt Đường Tuấn khẽ rũ xuống, thầm nghĩ trong lòng.  

Bỏ qua cuộc gặp gỡ hôm qua ở trên máy bay, lần trước hai người gặp mặt, chính là vào mười năm trước. Khi đó Hoàng Phủ Ngọc vẫn còn là một đứa trẻ, mặc dù đã bộ lộ ra thiên phú phi phàm, nhưng anh vẫn không có thể nào hình dung ra em bé gái năm đó và nữ hoàng trong thương trường bây giờ là một người.  

Mặc dù năm đó quyết định hôn ước, nhưng đó cũng chỉ là hiệp định bằng miệng của Đường Hạo và ông cụ nhà Hoàng Phủ, sau này khi Hoàng Phủ Ngọc dần dần nắm tập đoàn Yên Hoà trong tay, hôn ước ấy rất ít khi được nhắc đến. Hoàng Phủ Ngọc cũng chưa bao giờ công bố tin tức này trên truyền thông.  

Trong khi Đường Tuấn chìm vào hồi ức, Hoàng Phủ Ngọc đã ngồi xuống cùng ông cụ nhà Mộ Dung. Về phần thế hệ thứ hai ba anh em Mộ Dung Khánh và thế hệ thứ ba Mộ Dung Lan của nhà Mộ Dung đều chỉ có thể đứng đó.  

Mộ Dung Lan không nói được một lời, cô đang nhìn về phía Đường Tuấn có chút thất thần từ lúc Hoàng Phủ Ngọc đi vào, nhếch môi, vẻ do dự và kiên định trong mắt cứ thay nhau xuất hiện, lặp đi lặp lại.  

Sau hồi ức ngắn ngủi, Đường Tuấn chợt phục hồi tinh thần lại. Nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Dung Lan, anh lập tức hiểu ra cô đã hiểu lầm quan hệ giữa hai người rồi, nhưng lúc này cũng không phải thời cơ thích hợp để giải thích. Cho dù anh và Hoàng Phủ Ngọc thật sự có hôn ước với nhau, cho dù Hoàng Phủ Ngọc khi xưa không bằng bây giờ, giống như nữ hoàng vậy, cho dù cô ấy nhận ra anh, nhưng Đường Tuấn vẫn giữ nguyên trái tim ban đầu, không hề thay đổi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi