*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Em đi cùng anh nhé.” Thấy dáng vẻ của Đường Tuấn, Mộ Dung Lan cười nói: “Bây giờ em đã có thể đại diện cho nhà Mộ Dung, cho dù bọn họ muốn làm gì với anh thì em cũng có năng lực bảo vệ anh.”
Nói xong, Mộ Dung Lan còn nắm tay thành nắm đấm nhỏ, như một con sói mẹ bảo vệ con. Đáng tiếc, gương mặt cô ấy quá dịu dàng, làm ra động tác này không chỉ không có vẻ hung dữ, ngược lại còn có chút dáng vẻ ngây thơ, vô cùng đáng yêu.
Advertisement
Đường Tuấn nhẹ nhàng vuốt cái mũi cao của Mộ Dung Lan, nói: “Được.”
Hai người cũng không để lỡ thời gian, sau khi giao phó với ông cụ Mộ Dung xong, Mộ Dung Lan lái xe đưa hai người tới khách sạn Vinh Quang.
Khách sạn Vinh Quang cách nhà cũ của nhà Mộ Dung không quá xa, hơn nửa tiếng sau, một toà khách sạn lớn diện tích mấy trăm mét vuông, được trang trí nguy nga lộng lẫy đã xuất hiện trước mắt hai người. Xe vừa dừng lại trước cổng lớn, đã có người tiến tới đón khách, rồi chủ động đi đỗ xe cho hai người. Người tiếp đón còn lại thì hỏi: “Xin hỏi, ngài là ngài Đường sao?”
Đường Tuấn gật đầu.
“Ngài Đường, mời ngài đi bên này. Tổng giám đốc Vương đang ở bên trong chờ ngài.” Người tiếp đón dẫn đường, dẫn hai người Đường Tuấn đi vào trong khách sạn.
Rất nhanh hai người liền đi tới bên ngoài một gian phòng dành riêng cho khách quý, người dẫn đường giúp họ đẩy cửa ra, sau đó rời đi.
Bên trong gian phòng rất lớn, giữa phòng được đặt một chiếc bàn tròn đủ chỗ cho hai mươi người ngồi, nhưng lúc này bên trong gian phòng chỉ có bốn người, còn có mấy người có vẻ như là thư ký trợ lý đang đứng đó.
Trong bốn người ngoại trừ đôi vợ chồng Vương Hiền và Cao Hồng ra, còn có hai người nước ngoài, hai người đều là đàn ông trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, đều là một đầu tóc vàng, sống mũi cao, mắt màu xanh.
“Cậu Đường, cậu đến rồi.” Cao Hồng thấy Đường Tuấn đến thì lập tức đứng lên chào hỏi.
Lúc này Vương Hiền cũng dừng lại cuộc đối thoại với hai người nước ngoài, chờ Đường Tuấn đi tới thì chủ động giới thiệu: “Hai vị, đây chính là cậu Đường, là người phát minh ra Thuốc Thông Thần và Bột Tuyết Cơ.”
Hai người nước ngoài kia nhìn Đường Tuấn một cái, nói ra một tràng tiếng phổ thông không lưu loát: “Tổng giám đốc Vương, anh đang đùa với chúng tôi sao? Một tên nhóc còn chưa dứt sữa, lông còn chưa mọc đủ, làm sao có thể phát minh ra loại thuốc thần kì đó?”
“Đúng vậy đó, Tổng giám đốc Vương, y thuật ở Việt Nam các anh không phải là chú trọng nhất lý lịch và độ tuổi sao? Anh không phải là muốn tuỳ tiện tìm một người tới để lừa gạt chúng tôi chứ?” Một người nước ngoài khác nhíu mày, cười lạnh nói.
Vương Hiền lộ ra vẻ lúng túng, nói: “Ngài Joseph, ngài Mark, tôi cũng không có ý lừa các ngài, người trước mắt này chính là Đường Tuấn – người đã phát minh ra Thuốc Thông Thần và Bột Tuyết Cơ.”