CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hừ!” Joseph thấy Đường Tuấn không có ý muốn nhượng bộ, không khỏi giận dữ, nói với Vương Hiền: “Xem ra, đành phải bỏ phí tấm lòng của Tổng giám đốc Vương và Cô Mộ Dung rồi!, Một số người không biết thức thời. Nếu đã như vậy, chúng tôi tiếp tục ở đây cũng không có ý nghĩa gì nữa. Mark, chúng ta đi thôi.”  

Mark nói với Mộ Dung Lan: “Cô Mộ Dung, người bạn này của cô thật ấu trĩ t đấy. Cô hãy khuyên bảo cậu ta một chút, không phải công ty đa quốc gia nào cũng dễ nói chuyện như chúng tôi đâu. Nếu có cơ hội, tôi mong được làm bạn với cô Mộ Dung đây.”  

Advertisement

Nói xong, Mark liếc nhìn Đường Tuấn một cái, sau đó,cùng Joseph đi ra khỏi phòng. Đám trợ lý kia cũng đã ra ngoài gần hết rồi.  

Sau khi ra khỏi phòng bao, ra khỏi khách sạn Hoa Vinh, Joseph và Mark ngồi vào trong một chiếc xe.  

Bộp!  

Joseph đấm mạnh một cái vào chiếc ghế sô pha bằng da thật, người lái xe cũng bị dọa, rùng mình một cái.  

“Khốn nạn! làm sau cậu ta dám từ chối!” Joseph nổi giận đùng đùng nói.  

Thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ là một trong số những loại thuốc Y học Cổ truyền quan trọng nhất trong chuyến đi Việt Nam lần này của bọn họ, không ngờ rằng vừa xuất chiêu đã thất bại. Lần này, họ tới đây là có nhiệm vụ, nếu không đạt được mục đích, khi trở về, sẽ không có cách nào ăn nói với tổng công ty.  

Mark không vui nói: “Cái thằng Đường Tuấn kia thật quá không biết điều. Chúng ta đã đồng ý giảm điều kiện xuống, cậu ta vậy mà vẫn không đồng ý.”  

Tâm trạng Joseph đã bình tĩnh hơn một chút, nói: “Hừ! Cậu ta không đồng ý thì thôi. Một thời gian nữa sẽ có Đại hội Y học Cổ truyền ở tỉnh Khánh Hòa, đến lúc đó chúng ta còn sợ không tìm được đối tác hay sao. Tôi không tin tất cả mọi người đều ngu ngốc như vậy, có tiền mà không chịu kiếm. Chẳng qua, chúng ta chỉ muốn bọn họ đổi mỗi cái tên, thuốc Nam thành thuốc tây tôi mà. Tôi thực sự không hiểu nổi, việc này thì có gì khó đâu?”  

Mark nói: “Ông Joseph, vậy là ông không hiểu rồi. Theo tôi được biết, người Việt họ luôn vô cùng cứng nhắc, mồm lúc nào cũng nói khí phách và đạo nghĩa. Còn nói cái gì mà thịt nát xương tan cũng không sợ, nhất định phải để lại thanh danh cho đời.”  

Joseph cười lạnh, mặt đầy khinh thường, nói: “Khí phách, đại nghĩa là cái gì? Không thể mài ra ăn được, lại cũng không thể giúp bọn họ kiếm tiền. Kiên trì với những thứ vô dụng này làm gì. Hừ, tôi ngược lại muốn xem xem, có phải tất cả người Việt đều có khí tiết? Y học Cổ truyền, cần phải rút khỏi cuộc chơi rồi.”  

Nói xong, Joseph liền dựa vào ghế khép mắt lại.  

Mark ngồi bên cạnh lộ vẻ trầm tư, trong lòng cậu ta cũng có chút nghi hoặc. Lần này tới đây khảo sát, lãnh đạo cấp cao của tổng công ty đã đặc biệt dặn dò, nhất định phải thay đổi diện mạo mới cho một số loại thuốc Nam, dù tiền kiếm được ít hơn một chút cũng phải đạt được mục đích này. Tuy nhiên, cậu ta hiểu rõ, tổng công ty làm vậy là có mục đích gì.  

Đả kích nền Y học Cổ truyền ư? Bây giờ Y học Cổ truyền đã suy tàn thành như vậy, còn cần đả kích sao?  

Cậu ta nhìn Joseph ở bên cạnh, cấp bậc của tên này ở công ty cao hơn cậu ta, chắc hẳn sẽ biết một chút. Có điều, cậu ta cũng không có ý định hỏi thăm, dù sao Y học Cổ truyền sống hay chết cũng không liên quan gì đến cậu ta. Chuyện mà đến chính người Việt còn không quan tâm một người nước ngoài như cậu ta quan tâm thì có tác dụng gì. So với việc quan tâm những thứ này, còn không bằng đặt tinh lực lên việc làm thế nào để giữ gìn mối quan hệ với Mộ Dung Lan.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi