CHIẾN THẦN THÁNH Y

Người đứng cuối cùng là một người đàn ông chắc là bảo vệ của ông già bên cạnh, khuôn mặt của người đàn ông kia thô kệch, bả vai cực rộng, bàn tay thô to, khí tức trên thân thâm trầm, cảm giác vô cùng nguy hiểm tỏa ra từ trên người anh ta. Người đàn ông trung niên này chính là một cao thủ chân khí cảnh giới tông sư!  

Advertisement

Người đàn ông trung niên cũng nhìn ra tu vi của Đường Tuấn, ông ta khẽ nhích đến người bên cạnh, khí thế ẩn sâu trong cơ thể không rõ ràng, giống như một con mãnh thú đang ngủ gật, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu tàn sát.  

“Các người là ai?” Đường Tuấn nhìn thấy nơi mấy người kia đang đứng chính là lăng mộ Hoa Đình Phong, trong lòng có chút cảnh giác, anh hỏi. Dưới bia mộ của Hoa Đình Phong còn đặt một bó hoa, xem ra mấy người này đến đây là để cúng bái Hoa Đình Phong.  

“Câu này phải là chúng tôi hỏi cậu mới đúng! Không thấy là chúng tôi đến nơi này trước sao?” Lúc này, một cô gái trẻ lông mày dựng đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng hỏi.  

Tâm trạng của cô ta vốn đang rất khó chịu, cả buổi sáng bị ông nội kéo đến cúng bái cho một ông lão mà cô ta hoàn toàn không quen biết, nơi quái quỷ này u ám đến mức khiến cho cô ta không muốn ở lại thêm chút nào. Đúng lúc hai người Đường Tuấn đụng phải họng súng, lúc cô ta nói chuyện hiển nhiên không có chút lễ độ.  

Nhìn cách cô ta ăn mặc, không phải giàu có thì cũng con nhà quyền thế khí chất trời sinh trên người cho người ta một cảm giác xa cách, hiển nhiên là đã được hun đúc từ nhỏ, vừa nhìn là biết cô ta là đại tiểu thư xuất thân từ danh môn vọng tộc. Trong giọng nói yêu kiều còn mang theo chút giọng điệu ra lệnh, vô cùng khí thế. Có lẽ, những người bình thường đều sẽ bị thu hút bởi giọng nói của cô ta.   

“Em gái, không được vô lễ.” Người đàn ông bên cạnh cô gái giữ lấy cô ta, nhẹ giọng nói với hai người Đường Tuần: “Hai vị, ông nội của tôi đang cúng bái cố nhân, lẽ nào hai người cũng đến để cúng bái ông Hoa.”  

“Ông ấy là ông ngoại của tôi.” Mộ Dung Lan không nhịn được lên tiếng.  

Nam thanh niên nhíu mày, có chút không tin. Hôm nay, bọn họ đến cúng bái Hoa Đình Phong, mà lúc này lại xuất hiện một con cháu của Hoa Đình Phong, chuyện này có phần quá trùng hợp rồi đấy. Lẽ nào tin tức đã bị lộ ra ngoài, có người muốn mượn chuyện này để mắc nối với nhà bọn họ.  

Trong mấy người có mặt ở đây, có đôi vợ chồng trung niên cũng có suy nghĩ giống với nam thanh niên kia. Nhà bọn họ là hào môn thế gia chân chính, bọn họ cũng có thể được xếp vào những thế gia hàng đầu của Việt Nam, tất nhiên cũng sẽ làm cho người khác muốn ngấp nghé.  

“Ồ, là con cháu của cố nhân.” Mộ Dung Lan nói xong, ông lão kia xoay người lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Mộ Dung Lan, hỏi: “Cô thật sự là cháu ngoại của tiên sinh Ông Hoa sao?”  

Mộ Dung Lan gật đầu, lúc này cô ta cũng bình tĩnh lại, biết đám người trước mặt không phải là người bình thường.  

Ông lão thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Như vậy thì quá tốt rồi. Năm đó tiên sinh Ông Hoa cứu tôi một mạng, không ngờ rằng tôi còn có thể gặp được con cháu của ông ấy ở đây.”  

“Ông nội, đây cũng chỉ là lời của một mình cô ta, lại không có ai chứng minh. Nói không chừng là có người muốn mượn chuyện này để mắc nối với nhà chúng ta.” Cô gái trẻ lạnh lùng nói, quan sát Mộ Dung Lan bằng ánh mắt cảnh giác.  

“Đúng vậy thưa cha, chuyện này cứ để đấy trước đã, cùng lắm là để lại phương thức liên lạc trước. Đợi con chứng minh được thân phận của cô ta rồi lại nói.” Cặp vợ chồng trung niên cũng khuyên nhủ ông lão kia. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi