CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Nhật Minh nghe nói như thế, lông mày nhíu chặt, cười khẽ nói: “Đương nhiên. Anh yên tâm, tôi ra tay sẽ có chừng mực, sẽ không đánh anh tới mức bị thương. Nếu như anh cảm thấy còn chưa được, tôi chấp anh một tay cũng được.”  

Trần Bá Phước nghe vậy, ngay lúc này thật sự ước gì có thể đánh một cái lên đầu đứa con trai này. Cha mày là ông đây đã luyện xong nội lực mà còn chịu không nổi một chưởng của thầy Đường, vậy một tên khốn kiếp như mày chỉ mới luyện nội công hai năm mà đòi tỷ thí với thầy Đường, còn dám nói chấp một tay, rõ ràng là người không biết sợ mà!  

Advertisement

“Thầy Đường à, thầy đừng so đo với con trai của tôi, nó thuận miệng nói bậy thôi.” Trần Bá Phước vội vàng giải thích.  

“Cha, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Không phải cha luôn dạy bảo con phải trọng chữ tín hay sao?” Trần Nhật Minh nói với dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt.  

“Tốt lắm!” Đường Tuấn khen ngợi một tiếng, lại nói với Trần Bá Phước: “Yên tâm đi. Tôi tự có chừng mực.”  

Lúc này Trần Bá Phước mới hơi yên lòng, ông ta sợ nhất là Đường Tuấn nổi giận, đến lúc đó Trần Nhật Minh không chết thì cũng tàn phế.  

“Vậy tới đây đi.” Trên mặt Trần Nhật Minh lộ ra vẻ hài hước, biểu hiện vô cùng tự tin.  

Anh ta đứng thẳng, một tay chắp sau lưng, ngoắc ngoắc tay với Đường Tuấn, rồi nói: “Nể việc anh lớn hơn tôi vài tuổi, tôi nhường anh ra tay trước.” Động tác này vô cùng đẹp trai, đáng tiếc mấy người ở đây đều là cao thủ võ đạo, chỉ liếc mắt một chút là đã thấy rất nhiều sơ hở trong động tác của Trần Nhật Minh. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của tên nhóc này vậy mà lại muốn dùng một tay tỷ thí với Đường Tuấn!  

Đường Tuấn khoan thai chậm rãi đi tới bên ngoài ba mét trước người Trần Nhật Minh, lắc đầu nói: “Không cần. Tôi chỉ đứng ở đây, chỉ cần nắm đấm của cậu có thể đánh trúng trên người của tôi, coi như là cậu thắng.”  

“Ngông cuồng!” Trần Nhật Minh nghe vậy, không nhịn được mà tức giận: “Vậy tôi sẽ không khách khí nữa.”  

“Hây!” Trần Nhật Minh quát nhẹ một tiếng, mũi chân nặng nề đạp trên mặt đất một cái, thân hình như mũi tên, lập tức đánh ra một quyền về phía lồng ngực của Đường Tuấn.  

Đúng là Trần Nhật Minh có thiên phú không tệ thật, một quyền này đánh ra chứa đựng tinh khí cả người anh ta, vô cùng uy thế, hoàn toàn xứng đáng là đời sau của danh môn!  

Ngay cả Trần Bá Phước cũng âm thầm gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi.  

“Thật ra con của ông cũng có chút tài năng, không tới nửa năm thì nhất định có thể luyện được nội lực! Chỉ hơi đáng tiếc, hôm nay, đối thủ của anh ta là thầy Đường.” Quách Thịnh Minh nhìn thoáng qua rồi bình luận.  

Trong lòng Trần Bá Phước hơi thắt lại, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào sự biến hóa trong sân.  

Chỉ thấy Trần Nhật Minh ném ra một quyền, thanh thế hết sức kinh người. Khoảng cách chỉ chừng ba mét là nắm đấm của anh ta đã nện tới trên lồng ngực của Đường Tuấn, nhưng nhìn Đường Tuấn có vẻ hơi mất hồn, không hề có phản ứng gì cả.  

“Tên này có hành động điên rồ gì vậy?” Trong lòng Trần Nhật Minh vô cùng ảo não, sức lực trên tay cũng thu lại vài phần.  

Đường Tuấn thấy thế âm thầm gật đầu. Mặc dù tên Trần Nhật Minh này là công tử quần là áo lượt, nhưng cuối cùng cũng không phải là một người tâm ngoan thủ lạt.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi