CHIẾN THẦN THÁNH Y

Người đàn ông trung niên nghe vậy, trong mắt lộ ra một tia hoảng hốt. Thứ trong hộp thật sự là nhân sâm bình thường mà thôi, ông ta lúc nãy vì bị ma quỷ ám cho nên mới đem nhân sâm bình thường ra bán, từ đó kiếm được một khoảng, không nghĩ lại bị vạch trần như vậy.  

Advertisement

Một tia kinh hoàng kia lóe lên rồi lại biến mất, người đàn ông trung niên vẫn bình tĩnh như cũ lạnh lùng nói: "Cậu hiểu cái gì chứ! Cũng chỉ là không đủ tiền mua rồi viện lý do mà thôi. Nếu như không mua được thì cút đi cho tôi!"   

Nói xong người đàn ông trung niên đưa tay muốn lấy lại hộp dược liệu kia, nhưng mà Đường Tuấn đã  trực tiếp bắt lấy cổ tay của ông ta, cười lạnh nói: "Thế nào? Chẳng lẽ là trong lòng có chột dạ.”  

Người đàn ông trung niên muốn rút ta về, nhưng lại phát hiện lực tay của đối phương quá lớn, ông ta hoàn toàn không phản kháng lại được. Người đàn ông trong cơn giận dữ đã hét lên với hai nhân viên bảo vệ đang ngồi ở cửa: "Mẹ kiếp, hai người các ngươi bị mù hết rồi sao. Vẫn chưa thấy ở đây đang có cướp sao? Còn không mau tới đây."   

Hai nhân viên bảo vệ đã sớm phát hiện ra sự khác thường, sau khi nghe như vậy thì lập tức lao tới chỗ phía Đường Tuấn. Nhưng mà thân thể của hai người bọn họ cũng chỉ là cường tráng hơn người bình thường một chút mà thôi, đâu phải là đối thủ của Đường Tuấn. Chỉ thấy Đường Tuấn đá một cước ra, không thấy rõ như thế nào, chỉ thấy hai người bảo vệ kia lập tức ngã xuống đất, hai chân mềm nhũn ra đứng cũng không đứng được.   

Lúc này, những người khác trong phòng thuốc Nam cũng cũng chú ý tới nơi này, nhao nhao vây lại xem.   

Người đàn ông trung niên dùng tay kia chỉ vào Đường Tuấn, mắng: "Mọi người nhìn xem, người này rõ ràng là không có tiền để mua thuốc, vậy mà lại muốn cướp đồ.”   

"Nhìn qua đẹp trai nhã nhặn như vậy, làm sao nhân phẩm lại kém đến thế." Lời nói của người đàn ông trung niên lập tức khiến quần chúng vây xem đồng tình và phẫn nộ, nhao nhao lên tiếng chỉ trích Đường Tuấn.   

Đường Tuấn lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, sau đó trầm giọng nói: "Ha ha. phòng thuốc Nam của các người bán thuốc giả, lấy giả làm thật, bị tôi vạch trần thì lại dùng loại thủ đoạn dơ bẩn này."   

Chính là vì có những người như người đàn ông trung niên này cho nên y học cổ truyền mới xuống dốc đến thế.  

"Phòng thuốc Nam là một trong những cửa hiệu thuốc Nam lớn nhất thành phố Vinh, làm sao có thể làm ăn gian dối. Chàng trai, anh đừng có ngậm máu phun người." Có người chủ động giải thích cho phòng thuốc Nam.   

"Thằng nhóc thối, cậu làm nhục tôi thì có thể, nhưng không được làm nhục phòng thuốc Nam của tôi." Người đàn ông trung niên cứ như là bị trời xanh ủy khuất, khàn giọng gào lên: "Cậu nói tôi bán thuốc giả, vậy thì cậu lấy bằng chứng ra xem, nếu như không có thì đừng trách vì sao tôi không khách khí. Đến lúc đó cho dù có táng gia bại sản thì tôi cũng phải khiến cậu trả giá đắt."   

Đường Tuấn chế giễu một tiếng, đám người này hoàn toàn đều không hiểu cái gì cả, chỉ có thể bị lừa gạt. Anh đem cái hộp chứa nhân sâm kia mang đến trước mặt mọi người, nói: "Tôi muốn nhân sâm rừng, nhưng mà người này đưa cho tôi cái này, cái này còn không phải là bán thuốc giả sao.”   

"Yo. Cái đó không phải là đồ thật sao? Lần trước tôi cũng mua loại nhân sâm rừng này ở đây, tốn của tôi gần 3.5 tỷ." Rất nhanh, trong đám người lập tức có người nhận ra dược liệu trong hộp.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi