CHIẾN THẦN THÁNH Y

Mấy vị đại diện kia lập tức lộ ra ý cười. Trải qua sự việc ở Câu lạc bộ Thiên Thanh ngày hôm qua, bọn họ mới có hứng thú với Đường Tuấn. Mặc dù không biết cậu ta có thể chữa được ung thư thật không, nhưng chỉ với thân phận bác sĩ mà viện điều dưỡng Thành Công đặc biệt mới về cũng xứng đáng để họ kết giao.  

Loading...

“Người của Dược Y Cốc và Phái Thần Châm đến.” Lúc này trong đám người bỗng có người lên tiếng nói.  

Advertisement

Toàn bộ hội trường lập tức yên tĩnh trở lại.  

Người trong hội trường nhường ra một lối đi, Vương Tấn Lợi dẫn theo một người đàn ông và một phụ nữ đi tới.  

Bề ngoài của đôi nam nữ này đều vô cùng xuất chúng, khí chất rất không tầm thường, nhìn là biết họ có xuất thân danh môn, nhưng lại có chỗ khác biệt. Từ lúc bọn họ bước chân vào hội trường, ngay cả liếc nhìn cũng không thèm nhìn người khác lấy mội cái, dường như những người ở hội trường này đều là không khí, thái độ hai người vô cùng cao ngạo.  

Chờ bọn họ đi tới hội trường, Vương Tấn Lợi vừa định mở miệng chủ trì đại hội Y học cổ truyền, lại bị Tôn Khanh ngắt lời: “Tôi tên là Tôn Khanh, đến từ Dược Y Cốc. Vị bên cạnh tôi đây là cô Cơ đến từ Phái Thần Châm.”  

Anh ta quét ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người ở dưới, nói: “Dược Y Cốc và Phái Thần Châm là nơi nào hẳn các người phải rõ ràng rồi nhỉ, chắc không cần tôi đây phải giới thiệu nữa chứ. Nếu đến điều này mà cũng không biết, tôi thấy cũng không cần tự mệnh danh mình là người trong giới Y học cổ truyền này nữa, đi nhặt rác sớm luôn đi cho xong.”  

Những lời này của Tôn Khanh khiến cho đám đông rối loạn, nhưng cũng chẳng có ai dám lên tiếng nói lại. Dược Y Cốc và Phái Thần Châm đã được truyền thừa cả nghìn năm nay, có truyền thống nền tảng thâm hậu chẳng đâu sánh bằng, ngay cả sản nghiệp và tài sản trong đời thường cũng e là đã đạt được tới bước khiến cho người ta phải kinh ngạc, vì thế đương nhiên không thể đắc tội với bọn họ được.  

Tôn Khanh thấy vậy, nhếch mép nở nự cười khinh thị, lẩm bẩm: “Thầy cứ chuyện bé mà xé ra to. Chỉ dựa vào cái đám thỏ đế này cũng có thể làm lung lay được địa vị Dược Y Cốc chúng ta chắc?”  

Anh ta lại nói tiếp: “Chắc hẳn các người cũng đã được nghe nói nguyên nhân tại sao lần này chúng tôi xuất hiện ở đây. Hiện nay, vị thế của Y học cổ truyền đang rất yếu kém, chúng tôi muốn thành lập một Hiệp hội Y học cổ truyền do Dược Y Cốc của chúng tôi lãnh đạo để cùng xây dựng và phát triển Y học cổ truyền.”  

“Thế có khác gì bảo chúng tôi phải nhận lệnh của Dược Y Cốc và Phái Thần Châm đâu?” Có người gào lên.  

“Tất nhiên rồi.” Tôn Khanh mỉm cười. “Chỉ có như vậy mới có thể tập trung Y học cổ truyền vào một mối, để xây dựng và phát triển Y học cổ truyền chứ.”  

Đám người đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh.  

Đại bộ phận người theo nghiệp Y học cổ truyền có mặt ở đây đều có sự nghiệp rất khá, họ đều có mối làm ăn thuộc về riêng mình. Nếu như làm giống như lời Tôn Khanh nói, một khi gia nhập vào Hiệp hội Y học cổ truyền, sự nghiệp kinh doanh riêng của bọn họ cũng thuộc về Dược Y Cốc và Phái Thần Châm.  

“Anh Tôn, anh nói như vậy hoàn toàn không giống với mục đích lúc đầu anh nói với tôi.” Vương Tấn Lợi mặt mày nhăn nhó, nói với Tôn Khanh. “Trước kia, anh nói với tôi rằng Dược Y Cốc sẽ có mối quan hệ hợp tác với chúng tôi, bây giờ lại đổi thành quan hệ trên dưới là thế nào.”  

Theo như cách nói của Tôn Khanh, đến lúc đó ngay cả nhà họ Vương của anh ta cũng lệ thuộc vào Dược Y Cốc. Nếu thế anh ta có phát triển nhà họ Vương tốt đến thế nào, đến cuối cùng cũng chỉ là “may áo cưới cho người” thôi.   

Tôn Khanh lạnh lùng nhìn Vương Tấn Lợi, nói: “Vương Tấn Lợi, cậu ngốc thật hay giả ngu đấy. Bây giờ ngành nghề Y học cổ truyền đang loạn như thế là bởi vì không có đường lối, ai ai cũng tự làm theo cách của mình. Muốn phát triển được y học cổ truyền thì phải chỉnh đốn lại cái ngành nghề này đã, mà cách tốt nhất chính là quy về một mối do Dược Y Cốc và Phái Thần Châm quản lý.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi